Cả nhà họ Hạ như ong vỡ tổ nhưng vì có mặt ông cụ nên chẳng ai dám nhiều lời.
Hồi lâu sau, vẫn không có ai lên tiếng.
Hạ Văn Lễ lại gửi thêm một câu: [Ông nội, ông vẫn còn đó chứ?]
Ông cụ Hạ: [Kết hôn? Thằng nhóc này, mày cố ý trêu ông đấy à!]
[Cháu rất nghiêm túc.]
[Mày cút về đây ngay cho ông!]
[Chẳng phải ông nói nhà này không có chỗ cho cháu sao? Cháu lấy sổ hộ khẩu xong sẽ đi ngay, không ở lại lâu đâu, kẻo lại chướng mắt làm ông bực mình. Nếu ông thật sự không muốn gặp cháu, thì gửi qua bưu điện cũng được.]
[Hạ Văn Lễ, cái đồ khốn nạn…]
[...]
Chung Thư Ninh không hề hay biết chồng mình đã làm gì.
Buổi chiều, mây đen che khuất nắng, lúc một cơn mưa rào đổ xuống, Chung Thư Ninh chợp mắt một lát, lúc tỉnh lại lần nữa thì đã là hoàng hôn.
Dì Trương đang nấu cơm, cô rảnh rỗi không có việc gì làm, bèn vừa phụ giúp vừa hỏi chuyện dì Trương để tìm hiểu về các thành viên trong nhà họ Hạ.
Ông, bà cụ Hạ vẫn còn khỏe mạnh, có ba người con trai. Ngoài người con út chưa kết hôn, những người còn lại đều đã yên bề gia thất. Bố của Hạ Văn Lễ là con cả và anh cũng là cháu trai lớn nhất trong nhà họ Hạ.
“Chú út của anh ấy vẫn chưa kết hôn ạ?”
Chung Thư Ninh ngạc nhiên, vậy thì chắc cũng lớn tuổi lắm rồi.
“Làm ông, bà cụ sốt ruột chết đi được nhưng chuyện này có vội cũng chẳng được. Mọi người còn nói chính người chú
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/su-rung-dong-co-chu-y/2786721/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.