Ban đầu, Hạ Văn Lễ định ở lại thêm vài ngày, cũng muốn cho Chung Thư Ninh chút thời gian để thích nghi. Nhưng Chu Bách Vũ không chịu yên phận, mà anh thì lại nóng ruột muốn về, thế nên mới vội vã quay lại Thanh Châu ngay trong đêm.
Trần Tối gục đầu ngủ gà ngủ gật trên ghế lái, anh ấy đã thiếp đi từ lâu.
Họ đã kết hôn rồi, người cũng đã ở trong nhà, còn có thể chạy đi đâu chứ?
Có cần thiết phải quay về ngay trong đêm không?
Anh ấy không hiểu, còn hỏi một câu: “Sếp à, không cần gấp thế đâu?”
Hạ Văn Lễ chỉ đáp gọn một câu:
“Cậu chưa kết hôn, cậu không hiểu.”
Trần Tối cạn lời, anh cũng mới cưới được mấy hôm thôi mà!
…
Chung Thư Ninh hoàn toàn không ngủ được. Cô rửa mặt sơ qua, thay đồ ngủ rồi xuống lầu. Tuy mới hơn 5 giờ sáng nhưng vì mùa hè ngày dài, trời đã sáng rõ.
Hạ Văn Lễ đang đứng cạnh hồ nước ven bờ đá bậc thềm, sắc mặt trầm lặng.
Trông có vẻ tâm trạng của anh không tốt.
“Ngài Hạ, em đã cho cá ăn giúp anh rồi.” Chung Thư Ninh là người mở lời trước.
“Anh nhìn ra được.”
“Hả?”
“Có một con cá hình như bị ăn no quá mà chết rồi.”
“…”
Chung Thư Ninh nghe vậy, vội vàng bước lên trước.
Đúng là có một con cá đuôi trắng bụng đỏ đang nằm ngửa bụng trên mặt nước.
Tối qua tâm trạng cô tốt, đúng là đã cho ăn hơi nhiều… nhưng cô không ngờ lại làm cá no đến mức chết.
“Ngài Hạ, em không cố ý đâu.”
Vừa nói, cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/su-rung-dong-co-chu-y/2786726/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.