🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lưu Tuệ An chỉ đơn thuần là đang mở mắt nói láo.

Chung Thư Ninh không ngắt lời, bà ta lại nói tiếp: “Gần đây chuyện làm ăn của bố con xảy ra chút vấn đề, con cũng hiểu tính cách của ông ấy mà, mẹ không cản được ông ấy.”

Cản ư?

Bà ta có cản sao?

“Bố mẹ biết, con chắc chắn rất tức giận về chuyện chân mình bị thương nhưng lúc đó chúng ta cũng hết cách rồi, tất cả cũng chỉ vì thương con thôi.”

“Thương tôi ư?”

Chung Thư Ninh không tài nào hiểu nổi.

Cô cũng tò mò muốn xem, Lưu Tuệ An định ngụy biện thế nào đây.

“Mẹ biết thật ra con không hề thích múa, thấy con luyện tập ngày đêm, đi thi đấu khắp nơi, lại còn giành được không ít giải thưởng, bố mẹ vừa tự hào lại vừa đau lòng.”

Lưu Tuệ An nói với giọng đầy thấm thía.

“Phẫu thuật chắc chắn sẽ để lại sẹo, lại còn có rủi ro, bố mẹ không dám để con mạo hiểm.”

“Tuy điều trị bảo tồn có thể khiến con không tham gia thi đấu chuyên nghiệp được nữa nhưng ít nhất vẫn còn có thể múa. Phẫu thuật luôn có rủi ro, lỡ như có chuyện ngoài ý muốn thì bố mẹ không gánh nổi đâu…”

Bà ta vừa nói, vừa thở dài một hơi.

“Vậy nên, tất cả đều là vì tốt cho tôi?”

Ngón tay Chung Thư Ninh siết chặt điện thoại, các đốt ngón tay vì dùng sức mà trở nên trắng bệch.

Đúng là biết cách đổi trắng thay đen.

Cô bỗng nhớ lại lúc chân mình bị thương, Lưu Tuệ An đến bệnh viện, bà ta vừa trông thấy cô đã rơi nước mắt.

Ánh mắt tràn đầy sự đau lòng.

Khi ấy, Chung Thư Ninh đã nghĩ rằng mẹ nuôi vẫn còn thương mình.

Nhiều người không biết cô là con nuôi, các nhân viên trong bệnh viện đều nói mẹ của cô thật tốt.

Lưu Tuệ An lại nói tiếp: “Chắc chắn bố mẹ sẽ sắp xếp cho con một mối hôn sự tốt, con không cần phải vất vả như vậy đâu.”

“Múa ấy à, cứ xem như một sở thích là được rồi, chẳng lẽ con định dùng nó để kiếm sống thật à? Sau này lấy chồng, chăm sóc chồng, nuôi dạy con cái, con lấy đâu ra thời gian mà luyện tập. Phụ nữ mà, vẫn là nên ở nhà làm vợ hiền dâu thảo thì hơn.”

“Con cứ yên tâm, cho dù Minh Nguyệt có về, con vẫn là con gái ngoan của mẹ.”

“Mẹ mãi mãi yêu con.”

Chung Thư Ninh cố nén cơn giận trong lòng: “Tôi biết rồi.”

Yêu ư?

Bà ta mà cũng nói ra được những lời đó à!

“Mẹ hiểu trong lòng con không thoải mái, lần trước bố con có nói hơi nặng lời, mẹ cũng thấy ông ấy rất quá đáng.”

“Con ra ngoài đi dạo, giải khuây cũng được nhưng mấy hôm nữa là tiệc đón gió cho em gái con, con chắc chắn phải về.”

“Gia đình chúng ta phải đông đủ sum vầy.”

“Con về đi, yên tâm, bố mẹ chắc chắn sẽ không ép con gả cho Chu Bách Vũ nữa đâu.”

Sau khi cúp máy, Chung Thư Ninh cố gắng kiềm chế cảm xúc.

Bà ta thật sự giả tạo đến mức khiến người khác buồn nôn!

Cái gì mà gia đình đông đủ sum vầy, chẳng qua chỉ là lo lắng nếu cô không xuất hiện, sẽ bị người ta bàn tán rằng vừa tìm lại được con gái ruột đã vứt bỏ đứa con gái nuôi này.

Nhà họ Chung muốn được cả tiếng lẫn miếng.

Nhưng cô không hiểu, tại sao nhà họ Chung lại từ bỏ việc bắt cô gả cho Chu Bách Vũ.

Lẽ nào là Chu Bách Vũ đã nói gì đó?

Không thể nào.

Nếu nhà họ Chung biết mình đã có quan hệ với Hạ Văn Lễ, Chung Triệu Khánh đã  đích thân gọi điện, hoặc đến thẳng nhà rồi.

Hay là, sau khi Chu Bách Vũ đến đây gây áp lực, cuối cùng đã chịu từ bỏ rồi?

Ngay lúc cô đang suy nghĩ…

“Bà chủ ơi!” Cùng với tiếng mở cửa, giọng của Lý Khải vang lên. Chung Thư Ninh nhìn sang, thấy anh ấy đang kéo một chiếc xe đẩy chuyển phát vào nhà, trên xe có rất nhiều thùng giấy: “Ông chủ bảo tôi mang đến.”

“Gì vậy?” Chung Thư Ninh hỏi.

“Tôi cũng không rõ, ông chủ bảo bà chủ mở ra xem là biết ngay.”

Khi Chung Thư Ninh mở thùng giấy *****ên, bên trong là một chiếc máy ép hương nhỏ dùng để làm nhang nén, thường dùng để ép tạo hình. Cô lập tức hiểu đống đồ này là gì.

Cô chỉ là muốn làm hương để giết thời gian, không ngờ anh lại mua đầy đủ tất cả dụng cụ cho mình.

Điện thoại reo lên, là cuộc gọi của Hạ Văn Lễ: “Em đã nhận được đồ nhận chưa?”

“Tôi đã nhận được rồi, cảm ơn anh nhé.”

“Em có thích không?”

“Tôi rất thích.”

“Đợi nhang nén của em làm xong, không biết tôi có vinh hạnh được là người *****ên thử hương giúp em không.” Giọng anh rất hay, lúc này lại càng thêm dịu dàng và cưng chiều.

“Đương nhiên là được ạ, chỉ là tay nghề của tôi không tốt lắm.”

“Tôi tin em và cũng rất mong đợi.”

Khoảnh khắc ấy, Chung Thư Ninh cảm thấy mình được tôn trọng và trân trọng.

Hạ Văn Lễ…

Thật sự là một người tốt!

Chẳng biết mình đã may mắn thế nào mà lại gặp được anh.

Thậm chí, anh còn đặc biệt dọn một căn phòng cho cô làm hương liệu. Cô nghiền vỏ vải đã phơi khô thành bột, chuẩn bị công thức hương, bắt đầu rây bột, thêm nước theo tỉ lệ rồi khuấy đều, sau đó tiến hành nhào bột.

“Bà chủ, sao cô lại biết làm cái này vậy?” Lý Khải đứng bên cạnh tò mò nhìn.

“Tôi từng học qua một chút.”

Nhà họ Chung rất muốn cô học nấu nướng, trà đạo và những thứ tương tự, vì cho rằng sau này gả vào hào môn sẽ cần dùng đến. Trong đó có cả việc học làm hương, xông hương và in hương triện.

Cô rất thích, nên lúc rảnh rỗi thường dùng những thứ có sẵn xung quanh để làm hương.

Cô từng dùng vỏ quýt, vỏ bưởi để làm hương, thế nên Chung Triệu Khánh mới nói cô là đồ nhặt rác.

Chung Thư Ninh liên tục nhào nặn, đập đi đập lại hỗn hợp bột hương đã hòa quyện, cuối cùng cho vào trong một cái chậu.

“Cứ như vậy thôi sao?” Lý Khải hỏi.

“Để nó ủ một thời gian đã, tôi đi xem trong nhà còn có thứ gì khác có thể làm hương không.” Có sẵn dụng cụ trong tay, Chung Thư Ninh cũng nổi hứng.

Ngay lúc cô đang tìm kiếm nguyên liệu có thể dùng để làm hương trong nhà thì nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.

Chẳng lẽ là dì Trương về?

Thỉnh thoảng lúc ra ngoài, nếu mang nhiều đồ thì bà ấy cũng sẽ nhờ Chung Thư Ninh giúp mở cửa.

Vì vậy Chung Thư Ninh không nghĩ nhiều, cứ thế mở cửa ra, người đứng bên ngoài…

Cô không quen!

Trông chỉ khoảng 18, 19 tuổi, trời nóng như vậy mà lại mặc một bộ vest, để một kiểu tóc gọn gàng.

Mũi cao, môi mỏng.

Cả người toát ra vẻ kiêu ngạo, ánh mắt không coi ai ra gì.

Một tay xách túi, bên chân còn đặt một chiếc vali hành lý nhỏ, rõ ràng là vừa mới xuống máy bay.

Cậu ấy nhìn chằm chằm Chung Thư Ninh, đánh giá cô. Ánh mắt ấy, trong vẻ ngang tàng còn phảng phất chút tò mò nhưng lại không có sự thâm trầm nội liễm như Hạ Văn Lễ, mà mang vẻ non nớt của tuổi trẻ.

Cậu ấy soi xét cô một lượt từ trên xuống dưới.

Chung Thư Ninh sững sờ mất hai giây, cô còn chưa kịp lên tiếng thì cậu ấy đã chen ngang qua người cô, xách vali và túi xách vào nhà.

Cậu ấy nhìn quanh một lượt, rồi ngồi phịch xuống ghế sofa.

Cứ như thể, cậu ấy mới là chủ của căn nhà này vậy.

Chung Thư Ninh đứng ngây ra đó.

Đây… là tình huống gì thế này?

Nhưng nhìn kỹ lại, lông mày và ánh mắt của cậu ấy có vẻ hơi giống Hạ Văn Lễ. Chung Thư Ninh còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe vị cậu ấm nào đó bắt đầu ra lệnh.

“Tôi khát rồi.”

Cái dáng vẻ đó y như ông tướng!

Cứ như thể cô là đứa ở để cậu ấy mặc sức sai khiến vậy.

Chung Thư Ninh thấy thật buồn cười nhưng thấy cậu ấy còn nhỏ tuổi, lại hơi giống Hạ Văn Lễ nên cũng không nói nhiều, cô đóng cửa rồi vào nhà: “Em muốn uống nước ngọt, hay sữa chua gì đó không?”

Trong lúc cô đang nói, vậy mà cậu ấy lại lôi từ trong túi ra một chiếc bình giữ nhiệt: “Nước ấm.”

“…”

Chung Thư Ninh khẽ cười, không ngờ cậu ấy còn mang theo cả bình.

Cô làm theo lời cậu ấy, rót nước nóng rồi đưa cho cậu ấm này.

Cậu ấm tiện tay chỉ vào chiếc ghế sofa đơn cách đó không xa: “Chị ngồi đi.”

Sau khi Chung Thư Ninh ngồi xuống, cậu ấy mới giống như một lão cán bộ, thổi thơi nóng ở miệng bình, vắt chân lên, uống một ngụm nước, rồi mới từ từ lên tiếng:

“Chị chính là người vợ mà Hạ Văn Lễ tìm được à?”

Hạ Văn Lễ?

Dám gọi thẳng tên của anh, xem ra thật sự là người quen.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.