🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chung Thư Ninh sững sờ mất mấy giây, vị ông tướng nào đó tỏ vẻ hơi mất kiên nhẫn: “Sao thế? Chẳng lẽ chị không phải vợ của anh ấy à?”

“Phải.”

Chung Thư Ninh gật đầu, nhìn tuổi của cậu ấy, cô cũng đã đoán ra được thân phận.

Dù sao thì người biết chuyện họ kết hôn, chỉ có thể là người của nhà họ Hạ.

Nhưng cô nghe nói nhà chú hai của ngài Hạ cũng có con trai, không biết rốt cuộc người này là em trai của anh, hay là em họ.

“Chị tên gì?”

“Chung Thư Ninh.”

“Bao nhiêu tuổi?”

“24.”

“Làm nghề gì?”

“Trước đây là giáo viên dạy múa ở trung tâm đào tạo, mới nghỉ việc cách đây không lâu.” Chung Thư Ninh cũng không giấu giếm, chuyện của cô, nhà họ Hạ muốn điều tra rất dễ dàng. Vì chưa nắm được tính tình của cậu ấy, nên cô đành phối hợp theo.

Cậu ấm nọ lại uống một ngụm nước, rồi thong thả cất lời: “Trời hơi nóng, nếu lúc này có hoa quả để ăn thì tốt rồi.”

“Em muốn ăn gì? Trong nhà có đào, dưa hấu, nho…”

Cậu ấm nhíu mày, dường như không hài lòng với món nào cả.

“Trong tủ lạnh còn có việt quất và vải.”

“Vải đi, ăn tạm một chút vậy.”

Chung Thư Ninh bật cười: “Vậy chị đi chuẩn bị, em ngồi chơi một lát nhé.”

Khi cô đang đi đến tủ lạnh để lấy vải, Lý Khải nghe thấy tiếng động bèn bước ra từ trong phòng. Anh ấy nhìn ông tướng trên sofa, trong mắt thoáng qua chút kinh ngạc: “Cậu Văn Dã? Sao cậu lại đến đây?”

Hạ Văn Dã nhướng mày nhìn anh ấy.

“Tôi không được đến đây sao?”

“Dĩ nhiên là được.”

Lý Khải chỉ bước đến bên cạnh Chung Thư Ninh, nhỏ giọng giải thích cho cô.

“Người này là em trai của ông chủ, tên là Hạ Văn Dã, là sinh viên, đang nghỉ hè rảnh rỗi. Thời gian trước cậu ấy có đi du lịch nước ngoài, vừa mới về nước, chắc là chạy qua đây chơi thôi.”

“Cậu ấy là con út trong nhà, được nuông chiều quen rồi.”

“Nếu cậu ấy có nói gì không phải, bà chủ đừng để trong lòng, lát nữa tôi sẽ gọi điện cho ông chủ.”

Chung Thư Ninh gật đầu, đặt vải đã rửa sạch đặt lên bàn.

Hạ Văn Dã cau mày: Không giống!

Hoàn toàn khác với bức ảnh anh cậu ấy gửi.

Vải không được bóc sẵn, bên trong cũng không có sương sáo, trong ảnh của anh cậu ấy, bên trên còn có vài chiếc lá xanh, còn của cậu ấy thì chẳng có gì sất!

Sao lại còn phân biệt đối xử thế này chứ.

Lười biếng!

Trời nóng thế này, mình lặn lội ngàn dặm đến đây, lại bị qua loa thế này à?

Rất nhanh sau đó dì Trương đã quay về, nhìn thấy Hạ Văn Dã cũng sững sờ, đánh giá cậu ấy một lúc lâu rồi nói: “Cậu Văn Dã, cậu trộm quần áo của ai mặc ra ngoài vậy? Ngoài trời 37, 38 độ, cậu mặc thế này không nóng à?”

Hạ Văn Dã: “…”

“Cậu mau cởi áo khoác ra đi, tôi nhìn thôi cũng thấy cậu sắp say nắng rồi.”

“Cháu không nóng!”

Hạ Văn Dã nghiến răng, đây không phải là lần đầu cậu ấy gặp chị dâu sao? Cậu ấy cảm thấy cần phải trang trọng, lịch sự một chút.

Chung Thư Ninh lại suýt nữa thì bật cười thành tiếng.

Cậu ấm nào đó tức giận ngồi trên ghế sofa, hậm hực nói: “Tôi đói rồi.”

Lý Khải: “Để tôi đặt đồ ăn ngoài cho cậu nhé?”

Hạ Văn Dã không nói gì, vẫn ra vẻ ông tướng. Cậu ấy chỉ liếc mắt nhìn Chung Thư Ninh, cô lập tức hiểu ý cậu ấy: “Để chị vào bếp xem sao.”

Lúc cơm nước được dọn lên, cuối cùng cậu ấm cũng chịu cởi áo khoác ra, liếc nhìn đồ ăn trên bàn: Có bò hầm cà chua, măng tây xào tôm và bách hợp, rau xào, cộng thêm một phần canh nấm tam tiên.

Cậu ấy lại nhìn Chung Thư Ninh: “Tất cả những món này đều là chị nấu à?”

“Chị không biết khẩu vị của em thế nào, trời nóng nên chị nấu những món tương đối thanh đạm.”

Hạ Văn Dã ngồi vào bàn, cầm đũa lên, ra vẻ như đang nếm thử, rồi gắp một miếng bò hầm.

Cậu ấy chép miệng một cái, rồi đưa ra lời nhận xét: “Cũng tạm nuốt được.”

Khóe miệng Lý Khải khẽ giật: Thằng nhóc này, đúng là ngứa đòn mà.

Có giỏi thì đợi ông chủ về rồi cũng vênh váo như thế đi!

Nếm xong một miếng, cậu ấy lại nhìn Chung Thư Ninh, vung tay một cái: “Chị ngồi xuống, ăn chung đi.”

Chung Thư Ninh chỉ cười rồi gật đầu. Vừa ngồi xuống, cô đã thấy người nào đó lấy điện thoại ra, chĩa vào đồ ăn trên bàn chụp lia lịa. Dường như ống kính lướt qua cô, cậu ấy lại giả vờ vô tình hướng ống kính về phía bát canh trước mặt.

Trong nhóm chat [Tiểu đội hành động Thanh Châu].

Khẩu hiệu của nhóm này là: 

Gió xuân thổi, trống trận gõ, đội tiên phong nào có sợ ai, xông lên, xông lên, xông lên!

Hạ Văn Dã với mật danh [Mũi Dao Nhọn] gửi mấy tấm ảnh: [Người cũng xinh, nấu ăn thì tàm tạm.]

Tại sao lại lấy mật danh này ư? Bởi vì…

Cậu ấy chính là một mũi dao nhọn đâm sâu vào lòng địch.

Hạ Văn Dã vừa nhắn tin vừa không quên liếc trộm Chung Thư Ninh. Ánh mắt hai người chạm nhau, cô chỉ mím môi cười.

Cô vốn đã xinh đẹp, lúc cười đôi mắt lệ chi cong lên, vừa linh động lại vừa sống động.

Ai cũng thích người xinh đẹp cả.

Mũi Dao Nhọn: [Chị ấy cứ cười với con mãi, còn có cảm giác chị ấy muốn lấy lòng con, dù sao con cũng là em chồng chị ấy mà.]

[Mọi người đừng nói nữa, chị ấy cười lên…]

[… Trông cũng xinh phết.]

Những người khác trong nhóm: [?]

Ở một nơi khác.

Sau khi Hạ Văn Lễ gặp vài khách hàng xong, không đi xã giao vì buổi chiều còn có sắp xếp khác. Anh vội vàng ăn một bữa đơn giản thì Lý Khải gọi điện báo em trai anh đã đến.

“Thằng nhóc này…” Hạ Văn Lễ day trán.

Trong lòng anh hiểu rõ, dù anh đã báo cho gia đình, người lớn trong nhà ngoài miệng thì nói không vội gặp Chung Thư Ninh nhưng trong lòng chắc chắn đã nóng như lửa đốt rồi.  

Chắc chắn họ sẽ cử một đặc vụ nhí đến.

Trong nhà chỉ có mỗi Hạ Văn Dã là người rảnh rỗi, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có thể là cậu ấy.

“Bà chủ đích thân xuống bếp, nấu bữa trưa cho cậu ấy.”

“Cậu nói gì?”

“Làm món bò hầm cà chua…” Lý Khải báo cáo từng món ăn một, Hạ Văn Lễ cúi đầu nhìn suất ăn đơn giản của mình, bỗng cảm thấy nhạt nhẽo vô vị.

“Cậu bảo thằng nhóc đó an phận một chút, bớt lời lại, đợi tôi về.”

Lý Khải không dám nói, cậu ấm nọ không chỉ sai bà chủ rót trà đổ nước, rửa hoa quả nấu cơm, mà còn nói mình không có quần áo mặc nên rủ bà chủ đi cùng cậu ấy ra ngoài rồi.

Lại còn không cho anh ấy đi theo nữa.

Có dụng cụ làm hương rồi, Chung Thư Ninh cũng muốn ra ngoài mua chút nguyên liệu.

Nhân tiện đi ra ngoài mua quần áo với cậu ấm nào đó.

Lúc này, Hạ Văn Dã đang ngồi ở ghế phụ, giả vờ ngắm cảnh đường phố nhưng lại quan sát Chung Thư Ninh đang lái xe bằng khóe mắt. Nhận ra ánh mắt của cậu ta, Chung Thư Ninh mỉm cười: “Em là sinh viên à? Năm mấy rồi?”

“Vào học là lên năm hai.”

“Vậy em 19 tuổi à? Nhỏ hơn anh em 10 tuổi?”

Hạ Văn Dã gật đầu.

“Ngài Hạ tốt như vậy, chắc chắn rất thương em nhỉ.”

Hạ Văn Dã đột nhiên mở to mắt nhìn Chung Thư Ninh, mắt trợn tròn như chuông đồng: “Chị vừa nói gì cơ? Anh ấy là người tốt? Thương tôi?”

Lúc nhỏ tôi còn bị anh ấy đánh cho bầm tím cả mông đó!

Bố mẹ còn chưa từng đánh cậu ấy, mà phần lớn là anh đánh cậu ấy. Ngoài người lớn trong nhà ra, có ai mà chưa bị anh đánh chứ? Lúc tâm trạng anh không tốt, con chó đi ngang qua cũng phải ăn một đạp.

Vậy mà chị dám nói anh ấy tốt ư?

“Chị nói không đúng sao? Anh ấy là người tốt nhất mà tôi từng gặp.”

Ngoài lạnh trong nóng, ít nhất là trong mấy ngày tiếp xúc với anh, anh vừa khiêm tốn lại quân tử, còn hết mực chăm sóc mình nữa.

“…”

Khóe miệng Hạ Văn Dã giật mạnh mấy cái.

Trời đất ơi, chị dâu này bị sao vậy? Dám nói anh trai cậu ấy là người tốt, anh ấy là đại ma vương trong nhà có được không hả?

“Chắc chị và anh tôi mới quen nhau không lâu nhỉ.”

Chung Thư Ninh gật đầu.

Hạ Văn Dã tựa đầu vào cửa sổ xe bên cạnh, rốt cuộc là “yêu nữ Đát Kỷ” này đã câu mất hồn của anh trai cậu ấy, hay là ông anh đại ma vương này quá giỏi ngụy trang, lừa một cô gái nhỏ ngây thơ đi đến kết hôn vậy.

Hạ Tiểu Dã: Người chị ấy nói… hình như không phải là anh trai tôi.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.