Chung Thư Ninh sững sờ, không biết cậu nhóc này có vấn đề về mắt không nữa?
Trần Tối thì không nhịn được, bật cười “phụt” một tiếng. Hạ Văn Lễ nhướng mày nhìn anh ấy: “Buồn cười lắm à?”
“Không… không buồn cười.”
“Cậu nên tới nhà họ Chung một chuyến.”
Nhắc tới nhà họ Chung, Chung Thư Ninh cũng ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Văn Lễ.
Anh chỉ thản nhiên nói: “Lễ phục của em bị làm bẩn, phải đòi bồi thường chứ? Có tiền thì tại sao không lấy?”
Vốn dĩ Trần Tối không muốn đi, tính giao cho luật sư xử lý. Kết quả, Hạ Văn Dã lại nhảy ra nói anh ấy muốn đi.
Anh ấy hết cách, đành phải đi theo cậu ấm này một chuyến.
Hạ Văn Dã bình thường nhìn có vẻ ngốc nghếch nhưng cũng không phải kẻ ngu, lần này đi theo cũng là có mục đích. Ngồi ghế phụ, cậu ấy giả vờ vô tình hỏi:
“Có phải là anh tôi yêu chị dâu từ cái nhìn *****ên không?”
Trần Tối rất lanh trí, anh ấy lập tức hiểu ra, chỉ cười gật đầu.
“Vậy họ gặp nhau thế nào vậy?”
“Lúc trước quen nhau trong một buổi tiệc.”
“Chị dâu mới hủy hôn không lâu, lúc đó chắc còn chồng chưa cưới nhỉ?”
“Ừ.”
“Anh tôi yêu thầm người ta à?”
“…”
Hạ Văn Dã hơi nhíu mày, còn trong lòng Trần Tối thì đánh trống liên hồi, nghĩ thầm trí tưởng tượng của cậu ấm này bay xa như thế, chẳng lẽ phát hiện ra điều gì rồi? Kết quả, nửa phút sau, người nào đó đập đùi một cái: “Không hổ là anh tôi, ngay cả chuyện đào góc tường nhà người ta cũng làm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/su-rung-dong-co-chu-y/2786750/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.