Theo Lý Văn Chính ra lệnh một tiếng, hai võ sĩ giáp bạc xông thẳng vào.
Muốn trực tiếp bắt người ngay tức thì.
Thẩm Lãng trong lòng cười thầm.
Lý Văn Chính, ngươi rốt cục vẫn phải nhảy ra ngoài rồi.
Ngươi đường đường nhị giáp tiến sĩ, Ngân y Tuần sát sứ đúng là vẫn trở thành đao trong tay người khác.
Không cần tiền đồ tốt đẹp lại đi tìm cái chết!
Thẩm Lãng cười hỏi:
- Lý đại nhân, ta cũng muốn biết, ta chết đến nơi như thế nào?
Lý Văn Chính thưởng thức ly rượu trong tay, thản nhiên nói:
- Ngươi không chỉ chết đến nơi rồi, mà còn phải vạ lây phủ Bá tước Huyền Vũ. Tiểu thư Mộc Lan, nàng có thể sẽ bị dính líu, mấy ngày nữa quốc quân sẽ phái tới sứ giả Ngân y điều tra phủ Bá tước Huyền Vũ.
Ánh mắt thờ ơ, nét mặt lạnh nhạt, động tác hờ hững.
Thẩm Lãng nheo mắt lại.
Bố mày khó chịu nhất chính là cái thứ giả bộ lạnh nhạt đó.
Thẩm Lãng khẽ mỉm cười, sau đó ngồi trở lại ghế.
Hắn có một ưu điểm, đó chính là cho phép người khác trước khi chết giả vờ giả vịt cho xong, tuyệt đối sẽ không cắt ngang.
- Lý đại nhân, trước lúc bắt ta, chi bằng nói rõ tội danh của ta được không? - Thẩm Lãng tỏ ý:
- Đỡ mất công người ta nói ngài chỉ biết giết không thôi.
Lý Văn Chính nói:
- Thẩm Lãng, thành thật mà nói, quyển 《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》 viết không tồi, những câu thơ bên trong cũng rất có trình độ.
Kế tiếp, Thẩm Lãng phải nói quá
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/su-thuong-toi-cuong-chue-te/314985/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.