Cả quá trình cô như là con rối mặc cho anh điều khiển vậy, mặc áo bệnh nhân có chút rộng thênh thang, cơ thể cô bị đặt lên trên bàn phẫu thuật lạnh lẽo.
“Cảnh Thần Hạo, anh sẽ hối hận!” Cô nhắm mắt lại, nhẹ nhàng mở miệng.
Trong phòng phẫu thuật rất yên tĩnh, chỉ có hơi thở của hai người, những người khác đều đứng đợi ở bên ngoài.
Cảnh Thần Hạo đứng bên cạnh cô, cúi đầu nhìn vào khuôn mặt càng ngày càng trắng tinh được rọi dưới ánh đèn sáng trưng, đôi mi dài cản trở mí mắt của cô, vết tích tròng mắt một chút chuyển động của cũng không có, hình như……cô bây giờ đã là một thi thể.
Nhiễm Nhiễm của anh phải sống tốt.
Anh đột nhiên đưa tay nắm lấy lòng bàn tay trắng trẻo của cô, mềm mại rất dễ chịu, “Nhiễm Nhiễm, đừng sợ, anh sẽ ở đây với em.”
Làm phẫu thuật lưu sản cùng với cô, rất là cảm ơn sự nặng tình của anh, đáng tiếc là cô không cần, một chút cũng không cần.
“Anh cút ra ngoài! Tôi không muốn nhìn thấy anh!” Tay của cô không ngừng vùng vẫy, nhưng làm sao cũng không thoát được sự kiềm chế của anh.
Lòng bàn tay của anh nóng rất lợi hại, có chút không tự nhiên.
“Vào đây!” Anh lạnh giọng dặn dò.
Bác sĩ điều dưỡng đang ở bên ngoài chờ đợi bước vào, Bùi Nhiễm Nhiễm nghe được tiếng bước chân, cả người bắt đầu run rẩy lên, nếu như đứa con này mất đi, cũng là do chính ba nó giết chết.
“Cảnh Thần Hạo, tôi hận anh, rất hận anh.” Tay cô tuyệt vọng từ trong bàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-ai-cua-ba-thieu-bat-giu-cap-song-sinh-yeu-dau-cua-manh-mau/1275360/chuong-392.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.