Uống nước xong, Vi Nhi Pháp hơi ngẩng đầu, liền phát hiện tiểu cô nương vẫn luôn nhìn mình, trong đôi mắt hạnh toả ra hào quang ấm áp: "Uống no rồi?"
Ánh mắt của nữ hài thật xinh đẹp, bên trong chứa nồng đậm yêu thích thuần khiết, không một tia tạp chất.
Thân thể Vi Nhi Pháp hơi căng thẳng, nhìn thoáng qua rồi cũng không dám lại nhìn, nó sợ nếu mình xem lâu qua, chút cảm xúc nho nhỏ giấu nơi đáy mắt sẽ bại lộ.
......!
Nó làm bộ kiêu ngạo thối lui đến cái ổ làm từ vải trắng của mình, vờ không thèm để ý gật gật cái đầu nhỏ.
Trong không khí bay tới một cỗ hương vị thật thơm thật thơm.
Vi Nhi Pháp ngửi ngửi.
Xen lẫn trong cỗ mùi canh thịt trâu ẩn ẩn một cỗ hương vị tinh tế, trong nháy mắt khiến bản năng của nó chiếm cứ lý trí.
Thơm quá!
Meow meow!
Hạ Ngư cũng ngửi thấy mùi thơm, cơm mèo nấu xong rồi!
Nàng cao hứng nói: "Ngươi đợi một chút!"
"Meow meow!"
Mắt thấy tiểu cô nương lại muốn đi, tuy biết không phải đối phương một đi không trở lại, cũng không phải định bỏ xe bỏ mèo, nhưng Vi Nhi Pháp vẫn theo bản năng phát ra một tiếng mèo kêu thoáng dồn dập.
Kêu xong Vi Nhi Pháp liền hối hận.
Hạ Ngư mới quay đầu đi được một bước liền nghe tiếng, bước chân khựng lại.
......Vừa rồi, mèo nhỏ gọi nàng sao?
Nàng quay đầu lại, lặng lẽ nhìn qua.
Vi Nhi Pháp kêu xong tuy hối hận, chỉ hận không thể dùng móng vuốt che mặt, nhưng nhịn rồi nhịn, vẫn ngẩng đầu lên.
Đỉnh đầu rỗng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-ai-noi-dau-qua-tim-cua-mieu-dai-thong-linh/410706/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.