tác giả: Hành Trì
dịch: hyeyangs
—
Quá trình quen biết của Quý Kính và Triệu Dao phải gọi là như phim truyền hình, không lãng mạn chút nào.
Năm mười bảy tuổi, do chịu nhiều áp lực học tập, cộng thêm nguyên nhân gia đình nên Quý Kính thường giật mình tỉnh giấc giữa đêm khuya bởi những cơn ác mộng. Ác mộng triền miên khiến cô nghẹt thở, thậm chí đến một giấc ngủ ngon cũng trở nên xa xỉ.
Quý Kính mười bảy tuổi, người cũng như tên, lặng lẽ cô đơn (1).
(1) Quý Kính phiên âm là “jì jìng”, đồng âm với từ 寂静 “jìjìng” (im lặng)
Cô không than phiền với bất cứ ai về áp lực của mình, một mình chịu đựng mọi áp lực kỳ thi Đại học mang đến.
Quý Kính cứ đinh ninh mình không nói thì không ai hay biết. Tuy nhiên, trước mặt Châu Niệm cô bạn thân thiết của mình, cô chẳng giấu giếm được gì. Châu Niệm quá rành con người cô, chỉ cần nhìn sơ qua là đã biết Quý Kính đang nghĩ gì, huống chi sự tiều tụy đã hằn rõ trên khuôn mặt cô.
Châu Niệm lớn hơn cô một tuổi, hiện đang học ở Bắc Thành.
Thời gian nghỉ hè của sinh viên đại học thường sớm hơn học sinh cấp ba. Sau khi Châu Niệm trở về Lạc Thủy, cô ấy đã đến ngay trường Trung học 1 Lạc Thủy thăm Quý Kính, nóng lòng chia sẻ với Quý Kính về cuộc sống ở Bắc Thành.
Châu Niệm vừa nhìn thấy Quý Kính liền biết ngay cô đã mất ngủ được một thời gian dài. Dù gì Châu Niệm cũng từng trải qua tháng ngày như vậy, cho nên cô ấy lập tức sự bất thường của Quý Kính.
Cô ấy nhìn Quý Kính rồi thở dài, không nói gì.
Có những việc phải tự vượt qua, không ai có thể giúp được.
Vả lại, cô ấy cảm thấy những câu nói an ủi thường sáo rỗng vô nghĩa. Châu Niệm không thích làm vậy. Cô ấy ghét những câu nói suông.
Rõ ràng không giải quyết được vấn đề gì, nhưng cứ tạo cho người ta ảo giác rằng mọi vấn đề đã được giải quyết.
Quý Kính tranh thủ buổi trưa, ra bên ngoài trường gặp Châu Niệm. Dù sao cô cũng là học sinh cuối cấp giai đoạn “nước sôi lửa bỏng” nên chỉ có thời gian buổi trưa.
Châu Niệm cảm thấy quá ngắn ngủi, dù rằng không vui, nhưng cũng đành bó tay. Giai đoạn mấu chốt, không thể phân tâm. Thế là, cô ấy càng tranh thủ từng phút từng giây, thao thao bất tuyệt với Quý Kính, trông khá khôi hài.
Thời gian hai người gặp nhau lúc nào cũng trôi qua nhanh đến lạ. Châu Niệm cảm thấy mới chớp mắt thôi mà họ đã phải chia tay rồi.
Trước khi Quý Kính quay về trường, Châu Niệm đã gọi cô ấy lại. “Chị có một người bạn ở Đại học Bắc Thành, không phải em nhất quyết thi Đại học Bắc Thành à? Biết đâu hai người có thể trao đổi với nhau.”
Quý Kính lắc đầu, gương mặt lạnh nhạt. Cô từ chối, nói. “Không cần đâu, đi đâu là do số trời. Ông trời tự có an bài.”
Châu Niệm bật cười, mắng vốn. “Em thật là, thế mà em còn tự xưng là người nối nghiệp Chủ nghĩa Cộng sản đấy.”
Quý Kính cũng cười. “Em về đây.”
Nói đoạn, cô đi thẳng vào trường Trung học 1 Lạc Thủy, đầu không ngoảnh lại.
Châu Niệm nhìn theo bóng cô rời đi. Đường trường Trung học 1 Lạc Thủy dài vô tận. Quý Kính thật sự không quay đầu lại.
Cuối cùng, Quý Kính vẫn kết bạn với người này.
Cô không tài nào từ chối Châu Niệm.
Cuối tuần khi về nhà, Quý Kính mở tài khoản của mình ra thì phát hiện ở phần danh bạ có một dấu chấm đỏ. Quý Kính biết ngay, bèn chạy đi hỏi Châu Niệm là cớ sự gì.
Châu Niệm cười, ngáp ngắn ngáp dài nói rằng Quý Kính, chị đã đánh tiếng với cậu ấy rồi. Em không đồng ý thì người ta mất mặt lắm, đúng không? Sau đó, cô còn gửi kèm biểu tượng khóc nức nở.
Quý Kính thở dài, bất đắc dĩ chấp nhận sự sắp xếp này. Cô hiểu rõ tấm lòng của người bạn tâm giao này. Từ khi hai người quen nhau, Quý Kính đã biết cô nàng này luôn nghĩ cho mình.
Ngặt nỗi cô không giỏi giao tiếp, dù đã kết bạn cô cũng không biết phải nói gì. Tình hình này đối phương cũng khó xử, cuối cùng đến cả một câu giới thiệu cũng không có.
Nhiều năm sau, nhớ lại quá khứ, Quý Kính mới nhận ra, có lẽ chính từ cơ duyên ấy, bánh răng số phận đã bắt đầu chuyển động trong lặng lẽ, đẩy họ từng bước đi đến kết cục cuối cùng.
Lúc đó, Quý Kính không biết tên anh là Triệu Dao, cô cũng không biết yêu hận sau này của mình lại bắt đầu tình cờ như thế.
Tuy nhiên, đây không phải là khởi đầu cho câu chuyện của họ.
Quý Kính và Triệu Dao thật sự gặp nhau là lúc Quý Kính học đại học năm hai.
Kỳ thi Đại học kết thúc, Quý Kính giữ vững phong độ, điểm số vượt qua điểm chuẩn của Đại học Bắc Thành. Tuy nhiên, đến khi giấy báo trúng tuyển được gửi về, mẹ cô mới phát hiện cô đã tự ý sửa đổi nguyện vọng, điền Đại học Nam Thành.
Mùa hè năm ấy nắng như đổ lửa, Quý Kính ăn một bạt tai, trốn về phòng ngủ của mình, lắng nghe tiếng mẹ chửi rủa, đập phá đồ đạc ngoài phòng khách song lại nở một nụ cười hiếm hoi.
Cuối cùng đã được giải thoát rồi, cô nghĩ bụng.
Sau khi lên Đại học, Quý Kính không về nhà.
Kỳ nghỉ đông năm đầu tiên, Châu Niệm từ Bắc Thành đến thăm cô. Ngồi xe năm tiếng đồng hồ, sau khi gặp Quý Kính, cô ấy lại chẳng biết nói gì.
Châu Niệm im lặng rất lâu, nuốt nước mắt vào trong, cuối cùng chỉ nói. “Vậy cũng tốt.”
Quý Kính đưa cô ấy đi dạo Nam Thành, ngắm những danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở đó, dắt cô ấy đến những con hẻm ở Nam Thành. Buổi tối, hai người ngủ chung một giường, Nam Thành mưa lâm thâm, thi thoảng có cơn gió lùa qua cửa sổ.
Châu Niệm đột nhiên ngồi dậy, chầm chậm nhích lại gần cô, một tay ôm lấy vai cô. “Kính Nhi.”
Khoảnh khắc đôi tay đặt lên vai Quý Kính, Châu Niệm đã lần thấy xương bả vai của Quý Kính nhô ra vì cơ thể gầy gò, nó cứng cáp như chính con người cô.
Châu Niệm ở Bắc Thành quá lâu, cho nên giọng nói vô thức pha lẫn khẩu âm Bắc Thành. Hai năm nay, cô ấy đã quen với tiếng Bắc Thành.
“Sao thế?”
Châu Niệm nghe cô đáp lại khẽ khàng, song cô ấy không biết nên mở lời thế nào. Châu Niệm cân nhắc hồi lâu, rồi hỏi Quý Kính một câu hỏi không đầu không đuôi. “Hiện tại em có vui vẻ không?”
Lòng Quý Kính hiểu rõ những lời chần chừ chưa nói của cô ấy, cô biết Châu Niệm thật sự muốn nói gì.
Cô ấy muốn hỏi rằng cô từ bỏ ước mơ của mình và lựa chọn Nam Thành, cô có tìm thấy niềm vui cô mong mỏi ở nơi này không?
Quý Kính cảm động bởi những suy nghĩ tinh tế của cô ấy, cô mỉm cười hỏi lại, giọng nói ấy dịu dàng như gợn gió đêm lướt qua ô cửa sổ, cố gắng xoa dịu con tim Châu Niệm. “Sao lại không vui vẻ?”
Châu Niệm nói. “Làm gì có sao chăng? Người không vui vẻ nếu biết được bản thân tại sao lại không vui thì trên đời này đã chẳng tồn tại nỗi buồn nữa rồi.”
“Phức tạp quá.” Quý Kính phàn nàn, nhưng cô vẫn nghiêm túc suy nghĩ rất lâu, rồi nói:
“Vậy có lẽ em đang vui vẻ nhỉ?”
Câu trả lời này nằm trong dự đoán của Châu Niệm.
Đây chính là Quý Kính, mọi tâm sự đều được cô chôn sâu trong lòng, mọi đau khổ chỉ một mình cô gánh chịu.
Đã nói đến nước này, Châu Niệm cũng không muốn hỏi sâu, bèn chuyển đề tài. “Còn đau đầu không?”
Quý Kính lắc đầu, nhìn ánh đèn vàng ở đầu giường, bóng đèn nhỏ tỏa ánh sáng ấm áp. Trong không gian sáng sủa, cô dường như đã thu lại mọi góc cạnh trên mình, trở nên bình thản khôn cùng. “Đã đỡ rồi.”
Châu Niệm còn lâu mới tin lời cô nói. Cô ấy bĩu môi, giơ tay trỏ khẽ vào đầu cô.
Họ xa nhau đã lâu, có rất nhiều điều muốn nói. Hôm đó không có mặt trăng, nhưng trước khi ngủ, Châu Niệm nhìn thời gian đã về khuya, nghĩ bụng biết đâu ngày mai sẽ xuất hiện sao sáng.
Ngày Châu Niệm trở về Lạc Thủy, trời mưa lâm thâm, Quý Kính ra ga tiễn cô. Châu Niệm nhìn Quý Kính giúp cô xuất vé xách đồ, rồi lại lấy từ trong túi ra một chiếc ô đưa cho cô, dặn dò cô về quê cẩn thận.
Trong khoảng thời gian cô không ở cạnh bên, Quý Kính đã trở thành một người lớn rất tốt.
Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Quý Kính bất giác đượm nét dịu dàng, Châu Niệm bỗng nhiên lưu luyến nơi này.
Châu Niệm biết cô gái trước mặt cũng không thích chia ly, ngặt nỗi chẳng ai có thể ở bên nhau mãi mãi. Họ đều có cuộc sống của mình.
Dù rằng hiểu rõ điều này, nhưng Châu Niệm vẫn không muốn chia tay cô nhanh như vậy.
Châu Niệm nhìn Quý Kính, thầm thì lưu luyến, như thể sắp bật khóc. “Quý Kính, năm sau nhớ đến Bắc Thành thăm chị đấy.”
Nam Thành mang gió lạnh đến thật đúng lúc, tiêm thêm sự đìu hiu cho buổi chia ly của họ.
Quý Kính đứng cạnh Châu Niệm, chắn gió giúp cô ấy, nhoẻn cười đáp lời. “Được, năm sau đến lượt em đến Bắc Thành.”
Dù gió rét em cũng đến, dù tuyết đổ em cũng đi, dù mưa thâm em cũng tới. Một lời hẹn nước, cách trở muôn sông em cũng qua (2).
(2) Trích từ bộ phim “Nhất đại tông sư”
Loa phát thanh ga Nam Thành thông báo đến hành khách rằng chuyến tàu đi Lạc Thủy đã chuẩn bị rời ga, sắp hết giờ soát vé, Châu Niệm không thể không đi.
Châu Niệm nhìn tấm lưng thẳng tắp của Quý Kính, như trở lại năm cô mười bảy tuổi, cái buổi trưa trời âm u, oi ả khiến người ta không thở nổi, chẳng hiểu tại sao mà cô mắt ướt hoen mi.
Nhoáng cái, biết bao năm đã trôi qua.
Cô rời đi, vừa đi vừa ngoái đầu. “Kính Nhi, nhớ chăm sóc tốt cho bản thân.”
Quý Kính gật đầu, vẫy tay tạm biệt Châu Niệm, ý bảo cô ấy đừng lo lắng. Khoảnh khắc Châu Niệm tiến vào ga, cô ấy quay đầu lại, nhìn thấy Quý Kính đứng lặng giữa gió mưa, sống lưng thẳng tắp, mỉm cười vẫy tay tạm biệt mình.
Ngày hôm ấy, Quý Kính nghe tiếng đoàn tàu đi xa rồi mới quay gót rời đi.
Cuộc sống ở Nam Thành của Quý Kính rất bận rộn, cô vừa cố gắng học tập, vừa phải làm thêm trang trải học phí và sinh hoạt phí của mình. Thời gian thấm thoát thoi đưa, nhoáng cái đã đến kỳ nghỉ đông năm thứ hai.
Cô vẫn xuất sắc như ngày nào, nhận được học bổng Quốc gia, cộng thêm số tiền kiếm được ngày thường đã đủ để cô đến Bắc Thành.
Quý Kính nhẩm tính thời gian Châu Niệm được nghỉ, âm thầm lên chuyến tàu đến Bắc Thành. Khi Châu Niệm thi xong môn cuối cùng, cô xuất hiện đúng giờ tại cổng trường Đại học Thanh Hoa.
Khoảnh khắc cô và Châu Niệm đối diện, người mất bình tĩnh lại là Châu Niệm.
Quý Kính kéo chiếc vali nhỏ đứng ở cổng trường mỉm cười, nhìn Châu Niệm chạy như bay đến ôm chầm lấy mình, mắt đỏ hoen mi, con tim cô cũng tan chảy.
Sau khi bình tĩnh lại, Châu Niệm đi cạnh cô, thao thao bất tuyệt, dường như muốn bù đắp cho tất cả những điều không có cơ hội nói ra trong thời gian chia xa. “Không thi Đại học Bắc Thành thì chị có thể hiểu được, nhưng em có thể đăng ký Đại học Thanh Hoa mà, cùng trường với chị, ngày nào hai đứa mình cũng ở bên nhau. Còn em thì hay rồi, nhất quyết đăng ký Nam Thành, làm chị mừng hụt…”
Quý Kính đã quen với kiểu cằn nhằn nói hoài nói mãi của cô ấy. Mỗi lần gặp nhau đều phải có mở màn năm phút kiểu này. Cô không trả lời Châu Niệm, quay đầu nhìn chung quanh Đại học Thanh Hoa nghìn năm lịch sử, cảm nhận bề dày lịch sử.
Không ngờ Châu Niệm lại chuyển chủ đề, hỏi cô. “Em và Triệu Dao nói chuyện thế nào?
Quý Kính đang mải ngắm khuôn viên trường, tự dưng nghe thấy cái tên này, nhất thời không phản ứng kịp. “Ai cơ?”
“Triệu Dao đấy.” Châu Niệm phấn khích nói.
“Đấy là ai?”
“Triệu Dao đó, em quên rồi à? Chính là cậu bạn Đại học Bắc Thành kết bạn với em trước khi em thi Đại học đấy. Cậu ấy tên Triệu Dao.” Châu Niệm khoa tay múa chân.
Quý Kính nhanh chóng nhớ lại, lờ mờ nhớ ra hình như có một người như vậy. “À…”
Châu Niệm nhìn phản ứng của cô là biết không ổn liền. “Hai người không nói chuyện à?”
“Không.”
Châu Niệm. “…”
Châu Niệm. “Quả nhiên là chị cả nghĩ.”
Nói đoạn, cô ấy thở dài. “Thôi vậy. Không quen thì thôi.”
Quý Kính nhìn phản ứng của cô ấy hệt như Quan Vũ sẩy mất Kinh Châu, bất đắc dĩ phì cười. “Bà cô của ôi ơi, có đến nỗi thế không?”
Chỉ là một tên đàn ông thôi mà? Cô nghĩ bụng.
Châu Niệm tiếc rẻ. “Bà cố ơi, nam sinh hàng đầu của Đại học Bắc Thành đấy, em nói có tiếc không?”
Quý Kính. “…”
Cô hiếm khi á khẩu.
Dù thế nào đi chăng nữa, cô quả thực đã phụ lòng tốt của Châu Niệm.
Quý Kính thấy Châu Niệm phồng má, cảm thấy tình hình bất ổn, vội vàng đánh trống lảng. “Hôm nay vẫn còn sớm, mình đi dạo một vòng Đại học Thanh Hoa nhé? Đưa em đi nếm thử đồ ăn ở Thanh Hoa nha? Chị hay nói với em là ngon lắm cơ mà.”
Châu Niệm nhanh chóng bị đánh lạc hướng. “Chị không chém đâu nha, nhà ăn của bọn chị nổi tiếng toàn Châu Á đấy, biết chưa? Muốn ăn gì thì cứ nói với chị, chị bao hết.”
Quý Kính nhẹ nhàng lướt qua chủ đề liên quan đến Triệu Dao. Sau đó, cô mới nhận ra, hóa ra hàng đầu mà Châu Niệm nói không chỉ là học vấn mà còn là gia thế.
Nhưng lúc đó Triệu Dao chỉ là một người không quan trọng. Đối với cô, anh chỉ là một người lại có thông tin liên lạc.
Cô dĩ nhiên sẽ không quan tâm.
Chuyện này nhanh chóng trôi qua, nhoáng cái trời đã tối rồi.
Quý Kính toát mồ hôi hột mới tìm được khách sạn cô đặt ở Tri Xuân Lý theo chỉ dẫn bản đồ. Bắc Thành quá phồn hoa, Quý Kính nhất thời chưa quen.
Tối hôm đó, Châu Niệm nhanh chóng sắp xếp xong xuôi tất cả lịch trình, gọi ngay cho Quý Kính nhắc cô chuẩn bị một chút, sáng mai cô ấy sẽ dẫn cô đi xem lễ thượng cờ.
Quý Kính ở đầu dây bên này gật đầu, đột nhiên nhớ ra Châu Niệm không nhìn thấy, thế là lập tức đáp “ừ”.
Sau khi cúp điện thoại, Quý Kính nhìn màn đêm bên ngoài, muốn xem Đại học Bắc Thành về đêm trông như thế nào, có thú vị như Từ Trì từng miêu tả hay không.
Cô tự dưng nổi hứng, nói đi là đi.
Quý Kính tự bắt taxi đến Đại học Bắc Thành, xuống xe tại con hẻm bên cạnh. Gió rét mùa đông lạnh buốt từng cơn, làm Quý Kính rùng mình.
“Mình mặc phong phanh quá.” Quý Kính nghĩ bụng.
Cô ung dung đi trên phố, ngắm nhìn đèn đường ấm áp của Bắc Thành và sinh viên đi qua đi lại trên đường, họ từng bước từng bước tiến về đích đến của mình.
Quý Kính thiết nghĩ, chỉ thiếu một chút thôi là cô đã có thể đến đây học đại học với Châu Niệm. Nếu như không phải…
Quý Kính lắc đầu, xua đi những suy nghĩ đó, cố gắng nhắc nhở bản thân không nghĩ tiếp.
Tiếng chuông điện thoại vang lên.
Cô cầm điện thoại, nhìn số điện thoại trên màn hình, sắc mặt lập tức lạnh lẽo, giống như cơn gió hồi nãy.
Sợ cái gì cái đấy đến.
Quý Kính nhìn số điện thoại không để tên nhưng đã thuộc làu làu, sắc mặt tái nhợt.
Cô đứng ở đó, mặc cho điện thoại reo, song không định trả lời. Một giây, hai giây, cho đến khi điện thoại tự động ngắt.
Gió rét nổi lên, khiến Quý Kính run lẩy bẩy.
Quý Kính thở phào, quay người toan đi, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy người vừa gọi điện cho mình đang đứng cách đó chừng mười mét và nhìn cô.
“Quý Kính.” Người đó dịu dàng nho nhã, mỉm cười gọi cô.
Ông ta nghi hoặc, giống như thật sự không hiểu. “Tại sao không nghe điện thoại của bố?”
Lý Kính không để t@m đến ông ta, quay người định chạy.
Cô hoàn toàn không tò mò tại sao ông ta lại xuất hiện ở đây. Giờ này, đầu cô chỉ có một ý nghĩ: “Chạy.”
Quý Kính chạy thẳng về phía đường cái, gió mạnh đến nỗi cô không mở được mắt, song cô không thể dừng lại, một khi dừng lại cô sẽ tiêu đời.
“Không thể để bị bắt.” Đầu óc Quý Kính bây giờ chỉ còn lại ý nghĩa này.
Cô bạt mạng chạy về phía trước, nhưng vẫn không thoát được. Sức lực giữa nam và nữ quá chênh lệch, câu nói này quả thực rất đúng.
Người đó túm tóc cô kéo ngược lại. “Quý Kính, con ngày càng hư rồi.”
“Không nghe điện thoại thì thôi đi, bố mới nói với con mấy câu mà con đã chạy rồi?”
Ông ta nhìn đôi mắt Quý Tính ánh lên sự sợ hãi, cười khoái trí. “Chiều nay bố đi ngang qua đây, nhìn thấy có một cô gái rất giống con đứng ở cồng trường Đại học Thanh Hoa. Lúc đó bố đã đoán được con đến Bắc Thành gặp Châu Niệm.”
Quý Kính nghe đến đây, trừng mắt, nói. “Thả tôi ra!”
Người đàn ông đó thấy cô giãy dụa liên tục, cười càng gàn rỡ. Ông ta thình lình cúi xuống rút ngắn khoảng cách giữa hai người, nói với giọng điệu hận thấu xương. “Khi đó bố nghĩ, nếu là con thì tối nay nhất định sẽ đến Đại học Bắc Thành.”
Ông ta nhìn thẳng vào mắt Quý Kinh. “Hồi ấy mày nằm mơ cũng muốn tới đây.”
Quý Kính thấy ông ta điên cuồng, con tim cô lạnh toát.
“Sao? Cảnh khuya Bắc Thành đẹp không?” Ông ta bóp cổ Quý Kính, bàn tay từ từ siết chặt. Quý Kính gần như nghẹt thở.
“Hồi đấy con nói không đến mà?” Anh ta nói.
“Quý…Quý Minh…Phương.”
Quý Kính nhìn cảnh vật trước mặt dần dần mơ hồ, cô nghĩ mình thật sự phải chôn thân tại Bắc Thành lạnh giá này.
Không khí ngày càng loãng, khuôn mặt cô đỏ phừng. Thiếu oxy, Quý Kính từ từ buông xuông, đôi mắt sung huyết.
Bắc Thành trong dòng lệ phố thị phồn hoa, ấm áp đến lạ, chết ở đây dường như cũng không tồi.
Chỉ là không ngờ cuối cùng vẫn là kết cục này.
Khi cô đinh ninh tất cả sắp kết thúc, xung quanh bỗng dưng hỗn loạn. Có người đá ngã Quý Minh Phương, bàn tay đang siết cổ cô đột ngột buông ra.
Quý Kính ngã xuống đất, trời đất cuồng quay. Cạnh đó có người đến đỡ lấy cô, hai ba chàng trai vây quanh cô, gọi cô. “Bạn ơi, bạn gì ơi?”
“Bạn không sao chứ? Bạn ơi?”
Quý Kính thở hổn hển, dần dần tỉnh táo lại, cô mơ màng trả lời, nhìn về phía Quý Minh Phương. Một chàng trai đang nhào về phía Quý Minh Phương, đè anh ta xuống đất, giáng cho anh ta mấy quả đấm rồi hét về phía cô. “Thịnh Nhị, báo cảnh sát đi.”
Chàng trai bên cạnh cô trả lời. “Báo lâu rồi. Ông Triệu, ông mau lại đây xem cô ấy thế nào.”
Cạnh cô có người bước đến giữ chặt Quý Minh Phương, có người cố gắng đỡ cô đứng dậy.
“Đừng cử động.” Người tên Triệu đấy nói.
Quý Kính thấy anh bước đến bên cạnh cô, ngồi xổm xuống, giơ tay huơ qua huơ lại trước mặt cô. “Nhìn rõ không?”
Quý Kính choáng váng, cố dằn lại sự khó chịu, gật đầu. Thấy nửa người mình đang dựa vào lòng thanh niên này, mình mẩy cô cứng đơ, vùng vẫy định đứng dậy.
Triệu Dao chìa tay ra đỡ cô dậy, nhìn thấy vệt đỏ trên cổ cô, anh hỏi nhỏ. “Có cần đến bệnh viện không?”
Quý Kính lắc đầu. “Không cần đâu.”
Cảnh sát Bắc Thành nhận được điện thoại thì lập tức đến hiện trường. Vị cảnh sát trung niên hỏi thăm tình hình tại hiện trường, còn những cảnh sát khác người thì đi trích xuất camera, người thì phụ trách thẩm vấn. Hiện trường nhanh chóng trật tự trở lại.
Triệu Dao đứng cạnh Quý Kính, thản nhiên nói. “Em đừng sợ, lát nữa đến đồn cảnh sát lấy lời khai em cứ khai thật là được.”
Giọng anh rất lạnh lùng, giống như băng tuyết trên núi cao. Dù là đang quan tâm người khác nhưng vẫn đượm nét lạnh nhạt.
Quý Kính nghĩ bụng, đúng là phúc lớn mạng lớn, đến nước này rồi mà vẫn còn quan tâm giọng người ta có hay hay không.
Cô gật đầu với Triệu Dao, muốn cảm ơn anh nhưng vừa mở miệng thì giọng đã khản đặc, sau đó là một tràng ho, đến một câu cô cũng không nói nổi.
Cảnh sát bên cạnh đưa cô về đồn cảnh sát lấy lời khai, vì Triệu Dao cũng đánh người nên họ phải cùng nhau lên đồn.
Quý Kính nhìn Triệu Dao, áy náy trong mắt xen lẫn chút xa cách. “Xin lỗi anh…”
Triệu Dao nhìn nét mặt áy náy của cô, nghĩ bụng, cô nàng này quả là lạnh lùng y như vẻ bề ngoài. Người bình thường chắc đã khóc òa lên từ lâu rồi, vậy mà cô vẫn bình thản.
Anh nở nụ cười trấn an. “Không sao đâu!”
Vở kịch này kéo dài đến tận nửa đêm, anh cảnh sát trẻ cầm biên bản đến xác nhận diễn biến vụ việc. Từ Trì ra nước ngoài tu nghiệp, Châu Niệm nửa đêm không đến kịp. Quý Kính không có người bão lãnh ở Bắc Thành.
Cô phải đợi Châu Niệm đến thì mới có thể rời đi.
Cô nhìn chàng trai họ Triệu rời đi cùng với người đến đón anh, cảnh sát ban nãy đi theo sau một người đàn ông mặc đồng phục công an, cùng tiễn họ ra ngoài.
Quý Kính nghe họ nói chuyện, vị lãnh đạo kia liên tục khom lưng cúi đầu. “Cậu hai Triệu, vừa rồi có nhiều điều mạo phạm. Cấp dưới không biết là cậu, mong cậu lượng thứ.”
Rõ ràng tuổi của vị lãnh đạo này lớn hơn, nhưng lại sử dụng kính ngữ với một thanh niên trẻ.
Lạ thật đấy.
Quý Kính nhìn dán vào Triệu Dao, nghĩ thầm thì ra là cậu ấm nhà giàu.
Triệu Dao lắc đầu, nhìn ông ấy. “Nào có chuyện đó, rõ ràng là tôi đêm hôm làm phiền cục trưởng mới đúng.”
Đôi mắt Triệu Dao xuyên qua cục trưởng, nhìn Quý Kính. Khi bốn mắt nhìn nhau, không ai tránh đi trước.
Ánh đèn ở sảnh hắt lên khuôn mặt tái nhợt của cô, đôi mắt cô thản nhiên nhìn chằm chằm vào anh.
Triệu Dao đứng từ xa nhìn vào mắt cô, bỗng nhiên nhớ đến tuyết trắng phủ kín ngọn Mai Lý Tuyết, tinh khiết, trắng xóa, lạnh lẽo.
Vạn dặm mây tầng, ngàn non tuyết phủ (3).
(3) trích từ bài thơ Mô ngư nhi – Nhạn khâu của nhà thơ Nguyên Hiếu Vấn.
Lạnh lùng thờ ơ, cứ như cả thế giới không nằm trong đó.
Anh nhìn Quý Kính, bất giác sững lại, quay đầu vô thức lần chuỗi tràng hạt đeo trên cổ tay, suy tư một lát rồi hướng về phía Quý Kính, ra hiệu cho quản gia.
Quản gia Trần hiểu ý anh, chỉ về phía Quý Kính, nói với cục trưởng. “Quý cô này…”
Cục trưởng hiểu ngay. “Cô gái này đang đợi người bảo lãnh, ngặt nỗi hình như bạn cô ấy không đến kịp, e là cô ấy phải ở lại đây một lát.”
Triệu Dao gật đầu, dường như đã liệu được, anh thờ ơ hỏi. “Tôi có thể đưa cô ấy đi không?”
Cục trưởng sửng sốt, trả lời ngay tắp lự. “Được chứ, cậu đợi một lát, tôi sẽ cho người làm thủ tục ngay.”
Sau khi nhận được câu trả lời mình muốn, Triệu Dao nhìn nụ cười nịnh nọt trên khuôn mặt cục trưởng, anh cũng mỉm cười. “Phiền ông quá!”
Nói xong, anh gật đầu với cục trưởng rồi bước ra ngoài.
Chiếc xe chú Trần lái đỗ tại vị trí dễ thấy trước cục cảnh sát, vừa ra ngoài là đã nhìn thấy.
Anh không lên xe mà dựa vào ngoài tường, nhìn bầu trời đêm đến xuất thần, không biết đang nghĩ gì.
Quý Cảnh theo quản gia ra ngoài, đập vào mắt cô đầu tiên chính cảnh tượng chàng trai trẻ dựa vào tường, một tay đút túi quần, tay kia không ngừng lần chuỗi tràng hạt trên tay. Đôi mắt sáng như đuốc nhìn đăm đằm vào màn đêm đen kịt, giống như đang ngắm nhìn phong cảnh rực rỡ vô ngần.
Cô chưa kịp phản ứng thì người bên cạnh cô đã bước đến, cung kính chào hỏi anh. “Cậu hai.”
“Chú Trần.” Anh lịch sự chào. “Đêm hôm khuya khoắt còn phiền chú phải đến.”
“Không có gì, cậu xem thử tiếp theo muốn về trường hay…”
“Về trường cái đã, để mấy hôm nữa về nhà cũng không vội.” Anh đeo tràng hạt vào tay, giơ tay xoa chân mày, hình như hơi mệt.
“À, vậy tôi đưa cậu về.”
Triệu Dao đột nhiên nhìn về phía cô, ánh mắt thâm sâu khó dò. “Ừ.”
Chú Trần theo tầm mắt của Triệu Dao, cũng nhìn về phía cô. Quý Kính bỗng thấy hoảng sợ.
Không đúng.
Lúc này, khí thế của anh quá mạnh, ánh mắt dò xét đã quen với những màn đấu đá trong gia đình quyền thế khiến cô hoảng sợ.
Dù rằng anh đã thu lại ánh mắt đó ngay lập tức.
Chú Trần nhìn cậu hai nhà mình, thức thời nói. “Vậy tôi ra xe đợi cậu.”
Sau đó, Triệu Dao còn chưa trả lời thì ông đã đi ra xe, mở cửa, ngồi vào.
Quý Kính nhìn tình hình này, không biết mở lời thế nào.
Chàng trai trẻ nhìn cô bằng ánh mắt nghiên cứu, khác hẳn với ánh mắt dò xét trước đó. Lần này, trong đó ánh lên sự tò mò. Tuy rằng cô không hiểu những cảm xúc này đến từ đâu.
“Đưa em về nhé?” Khoảnh khắc cất lời, anh đã nhìn sang chỗ khác, đứng thẳng dậy, tiến về phía cô.
Quý Kính gật đầu, không chối từ.
Tuy cô rất muốn từ chối chàng trai xa lạ này, trực giác mách bảo cô người trước mặt vô cùng nguy hiểm, cô không thể đi cùng anh. Nhưng xét tình hình hiện tại, ở bên anh lại an toàn nhất.
“Cho hỏi anh tên gì?”
Cô sử dụng kính ngữ, cố gắng giữ khoảnh cách giữa hai người.
“Triệu Dao.” Anh vẫn lạnh lùng, nhưng đã đỡ hơn nhiều so với sự lạnh lùng ở cục cảnh sát.
Từ lúc anh ta nói ra tên mình, Quý Kính đã bắt đầu ngạc nhiên, cho đến sau khi anh ta nói xong, cô vẫn chưa hoàn hồn.
“Triệu Dao?”
Anh gật đầu.
“Còn em? Tên em là gì?” Triệu Dao thảnh thơi, hỏi rất thoải mái, hình như không hề quan t@m đến người mình đích thân cứu.
“Quý Kính.”
Hử? Anh nhướn mày, gương mặt lộ nét nghi hoặc.
“Quý trong quý lý, kính trong kính hoa thủy nguyệt.”
“Hân hạnh!” Triệu Dao đột nhiên cụp mắt, dưới ánh đèn vàng, anh nhìn vào đôi mắt của Quý Kính, nói khẽ.
Quý Kính cảm giác băng giá trong mắt anh đã tan chảy đi nhiều, giống như ảo giác vậy.
Quý Kính gật đầu theo động tác của anh.
Cô thấy thật hoang đường, cảm thấy quá trùng hợp song cô không tài nào tìm ra lời giải thích hợp lý cho chuyện tối nay, quá trùng hợp.
Quý Kính thở dài.
Về sau Quý Kính đã suy nghĩ rất lâu. Bắt đầu từ khi đó, cô và Triệu Dao dường như đã trói chặt lấy nhau, không gỡ ra được và cũng không biết phải gỡ thế nào.
Ông trời đã sắp đặt cho cô gặp Triệu Dao, đây là số mệnh của cô.
Nhiều năm sau, Quý Kính hãy còn nhớ như in đêm hôm đó, gió rét Bắc Thành gào rít, anh tựa vào tường ngoài cục cảnh sát đợi cô ra. Toàn thân toát lên hơi thở bình yên thoải mái, anh không hỏi gì cả, chỉ đưa cô về nhà. Giọng điệu lạnh nhạt, song lại khiến người ta an tâm khôn cùng, khiến cô đắm say suốt bao năm ròng.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.