🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

tác giả: Hành Trì

dịch: hyeyangs

Sau khi chắc chắn đã rời khỏi tầm mắt Triệu Dao, Quý Kính gạt phăng bàn tay đang khoác vai mình. “Ấu trĩ!”

Từ Trì ngoái đầu, quả nhiên không còn thấy bóng dáng Triệu Dao. Anh quay đầu lại vừa cười vừa nhìn cô, trêu ghẹo. “Lợi dụng xong liền phủi tay? Đồ không có lương tâm.”

“Không có lương tâm mà còn đến đón anh à?” Quý Kính hỏi lại, tiện thể lườm anh.

“Vâng vâng, em nói gì cũng đúng, được chưa?” Từ Trì nom Quý Kính ra chiều không muốn nói nhiều, bèn cười đáp.

Quý Kính cạn lời với Từ Trì, song cũng không phản bác nữa.

Nhiều năm không gặp nhưng hai người không hề xa cách, vẫn giữ quan hệ ở tế nhị và hết sức thân thiết.

“Cuộc sống ở Bắc Thành thế nào?”

“Vẫn ổn, khá quen.”

“Nom em cũng đâu giống kiểu không quen!” Từ Trì lại cười.

“Nói thừa, khai giảng được lâu lắm rồi đấy!” Cô khịa lại. Quý Kính bây giờ không còn lạnh như băng mà trông tươi tắn hết sức.

Lúc vắng người, Quý Kính không nể nang gì anh, còn Từ Trì cũng chẳng băn khoăn, thi thoảng lại trêu cô. Hai người sánh vai chung bước như thời còn học cấp ba.

Chỉ có điều cuộc hội ngộ này đã sau bao năm ròng.  

Lần này Từ Trì về nước sẽ không ở lại quá lâu, nhiều nhất là một tuần.

Công trình nghiên cứu ở nước ngoài của Từ Trì đã đến giai đoạn quan trọng. Lần này anh về nước chỉ để tham gia một hội nghị trao đổi quan trọng. Sau khi hội nghị kết thúc, Từ Trì phải quay lại nước ngoài.

Có điều, Từ Trì quay sang nhìn Quý Kính bên cạnh, nhớ đến phản ứng của cô khi ở sân bay, anh mỉm cười. Lần này trở lại tính ra cũng có niềm vui bất ngờ.

Từ Trì bùi ngùi, lẻ loi một mình bao năm năm, chỉ mong lần này cô có thể gặp được một người nắm tay cô vượt qua gian khổ, bảo vệ cô bình an.

Dạo nay, diễn đàn Bắc Thành rộ lên một tin đồn nóng hổi. Quý Kính – nữ thần lạnh lùng của khoa Văn học đã có bạn trai. Bạn trai cô chính là Từ Trì – thiên tài trong lĩnh vực máy tính trước đây. Nghe đồn Quý Kính đã từ Nam Thành thi vượt ngành đến Bắc Thành vì Từ Trì. Hiện tại, đàng trai đang du học ở nước ngoài, tình cảm hai người ổn định nên anh yên tâm ra nước ngoài lần nữa.

Khi Triệu Dao đọc được tin tức này, tin đồn đã lan truyền được một thời gian rồi.

Bấy giờ Triệu Dao đang gọi video cho Thịnh Tân, tự dưng Thịnh Tân hỏi anh, bà tám hỏi anh tin này chuẩn không.

Triệu Dao ngồi trước bàn cúi đầu nhìn trang web Thịnh Tân gửi đến. Tay trái anh di con trỏ chuột nhấn mở, đập vào mắt anh toàn là lời chúc phúc.

Triệu Dao chống cằm bằng tay trái, mắt nhìn dám vào màn hình, đột nhiên anh lắc đầu khẽ cười. Có điều tiếng cười ấy không ẩn chứa cảm giác vui vẻ nào, trái lại còn khiến Thịnh Tân rụt vòi.  

Thịnh Tân ở đầu kia máy tính rùng mình. Anh và Triệu Dao chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, hiểu rõ nhất cử nhất động của anh. Lạ, quá lạ.

Đây không giống phản ứng Triệu Dao sẽ có.

Thấy anh như vậy, Thịnh Tân xuất hiện một suy đoán táo bạo trong lòng. Anh ấy tự dưng thấy mình điên rồ hết sức nhưng kết hợp cùng phản ứng hồi nãy của Triệu Dao, Thịnh Tân lại cảm thấy không gì là không thể. Thế là Thịnh Tân cẩn thận dò hỏi người ở đầu kia máy tính.

“Hai người này xứng đôi thật. Trai tài gái sắc, ông nhỉ?”

“Ồ? Sao ông nói thế?” Triệu Dao cao giọng. Giọng nói toát lên sự nghi hoặc như thể anh đang hỏi thật lòng vì không thấy hai người này xứng đôi chỗ nào.

Thịnh Tân nhìn phản ứng của anh là biết ngay mình đã vô tình khám phá ra một bí mật động trời. Anh ấy giữ chặt bàn tay run rẩy, tiếp tục liều lĩnh hỏi. “Không tin ông nhìn xem. Ở bên anh chàng này Quý Kính toàn cười.”

Triệu Dao mở tấm ảnh trong bài đăng lên nhìn thật kỹ. Đúng y như Thịnh Tân nói. Cô đang cười giống như rất vui.

Triệu Tân nhìn Quý Kính cười, cũng cười theo. Anh trầm ngâm gật đầu. “Đúng thật.”

“Đúng không?” Thịnh Tân nuốt nước bọt, tiếp tục nói. “Cảnh đẹp ý vui…”

Thịnh Tân còn chưa nói xong đã bị Triệu Dao đã ngắt lời. “Thịnh Nhị…”

Giọng Triệu Dao trầm xuống. “Chừng nào rảnh rỗi cậu đến bệnh viện Anh khám mắt đi, kẻo làm Trung Quốc mất mặt vì mắt kém.”

“Toi rồi toi rồi. Thẹn quá hóa giận đây mà…”

Thịnh Tân nghĩ bụng, thú vị thật đấy. Vạn tuế không nở hoa thì thôi đi, nở rồi lại nhòm ngó bạn gái người khác là thế nào?

Đúng là nghiệt ngã.

Thịnh Tân điên cả đầu. Cái nết Triệu Dao, bình thường ra dáng quý công tử nhã nhặn lịch thiệp cao cao tại thượng là thế, chứ thực ra một khi đã nhắm trúng thứ gì, anh sẽ không tiếc bất cứ giá nào để có được nó. Triệu Dao chính là một kẻ điên khoác lớp vỏ bọc lạnh lùng kiêu ngạo.

Thịnh Tân bắt đầu nói đùa, cố gắng thoát khỏi cái tu la tràng này. “Thị lực của ông đây 5.2, còn tốt chán!”

“Thị lực 5.2 gì đấy?” Châu Niệm tiến vào phòng làm việc, nghe thấy giọng cợt nhả của Thịnh Tần, không khỏi hỏi.

“Anh đang khen Quý Kính và bạn trai cô ấy trai tài gái sắc, Triệu Nhị bảo mắt anh kém!” Anh vừa nói vừa ôm Châu Niệm vào lòng.

“Quý Kính có bạn trai á?” Châu Niệm sửng sốt, không dám tin vào tai mình. Cô ấy có bạn trai sao lại không nói với mình?

Châu Niệm không giữ được bình tĩnh.

“Đúng rồi, lan truyền khắp cả diễn đàn trường còn gì?”

“Diễn đàn nào?” Châu Niệm nhìn Thịnh Tân, tò mò hỏi.

Thịnh Tân nhìn khuôn mặt ngơ ngác của Châu Niệm, cảm thấy đáng yêu hết sức. Anh mỉm cười bảo cô nhìn màn hình máy tính của mình. “Đây này, em lướt lên trên là thấy.”

Châu Niệm không để ý đến Thịnh Tân, sốt sắng di chuột, muốn xem thử người bạn trai này mặt mũi thế nào mà lại cưa đổ được ngọn núi băng Quý Kính.

Lát sau, cô nhìn thấy ảnh Quý Kính và Từ Trì bị chụp trộm, cạn lời.

“Trai tài gái sắc em nhỉ?” Thịnh Tân đắc ý hỏi.

“…”

“Đây là bạn trai của cô ấy à?” Châu Niệm hỏi anh.

“Đúng rồi, nghe nói Quý Kính vì tình yêu nên cố gắng thi vượt ngành đến Bắc Thành đấy!”

“…”

“Haha” Châu Niệm cười khẩy.

“Sau khi bên anh, rốt cuộc em phải ngốc cỡ nào mới tin nhóc đấy có bạn trai.”

“Em nói năng kiểu gì vậy?” Thịnh Tân ôm chặt eo cô, dùng hành động thực tế để bày tỏ sự kháng nghị.

“Mẹ kiếp, đây có phải bạn trai cô ấy đâu? Đây là anh trai cô ấy.” Châu Niệm lườm Thịnh Tân cháy mặt.

“???” Thịnh Tân không thể tin nổi, nhìn Châu Niệm. “Anh trai cô ấy?”

“Cô ấy có anh trai từ bao giờ thế?”

“Một người họ Quý một người họ Từ?”

“Chính là anh trai cô ấy, con bố dượng cô ấy.” Châu Niệm giải thích, làm rõ tin vịt lan truyền tại Đại học Bắc Thành.

“Quan hệ phức tạp quá!”

Triệu Dao nghe xong đột nhiên bật cười. Tâm trạng của anh tự dưng trở nên vui vẻ. Giọng còn ngân cao hai tông. “Cũng chỉ có ông tin họ là một đôi. Ra ngoài đừng nhận mình là sinh viên Bắc Thành, cứ nói là trường bên đi.”

Thịnh Tân: …

Châu Niệm trường bên không đồng ý, phản bác. “Triệu Dao, cậu ăn nói kiểu gì đấy? Đừng xúc phạm trường bọn tôi.”

Thịnh Tân bị hai người cùng nhau chê bai song cũng chẳng để bụng. Anh đã quen từ lâu rồi.

So với việc này, anh càng tò mò về Từ Trì và Quý Kính hơn. “Hồi trước sao không thấy em nói Quý Kính có người anh xuất sắc như vậy?”

“Em tự dưng tự đế nói ra làm gì?” Châu Niệm quay sang nhìn Thịnh Tân. “Các anh từng gặp rồi mà!”

Thịnh Tân hoàn toàn ngơ ngác: “???”

“Anh gặp anh ta khi nào? Sao anh không nhớ?”

“Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, em rủ Thịnh Uyển đến Bắc Thành gặp bạn với em, chính là đi gặp cậu ấy và Giang Hoài. Thịnh Uyển đúng lúc cũng muốn đến Bắc Thành gặp anh có việc nên tụi em đi chung.” Châu Niệm nhớ lại. “Anh còn chào cậu ấy nữa mà.”

Theo dòng hồi ức của Châu Niệm, Thịnh Tân lờ mờ nhận ra người này từng xuất hiện trong đầu mình. “Hả…”

Triệu Dao bên kia cũng nhớ ra rồi, bảo sao anh cứ thấy Từ Trì quen quen, giống như đã từng gặp ở đâu đó.

“Không phải Từ Trì đang đi du học à? Sao tự dưng lại về nước?” Thịnh Tân nghi hoặc.

“Bắc Thành có một hội nghị quan trọng, cậu ấy được mời tham dự. Vả lại…”

Châu Niệm ngừng lại, một lát sau nói tiếp. “Vả lại cậu ấy và Quý Kính không gặp nhau đã mấy năm rồi. Sau khi Quý Kính đỗ Bắc Thành, cậu ấy rất vui nên muốn về nước thăm Quý Kính!”

“Ra là thế…” Thịnh Tân vừa nghe Châu Niệm khẽ giải thích, vừa gật gù.

“Hai cậu dự định khi nào về?” Triệu Dao ở màn hình bên kia lần nữa cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.

“Không biết nữa. Dạo này tôi và Niệm Niệm đều bận rộn. Chắc phải đợi một thời gian nữa, còn chưa chắc ngơi tay trước Tết đây.” Thịnh Tân thở than. “Ông đây chẳng sung sướng tẹo nào!”

“Tỉnh dùm,” Cách màn hình, giọng Triệu Dao hết sức lạnh lùng. “Sung sướng đâu liên quan đến ông.”

“Sao ông nỡ nói thế hả Triệu Nhị? Thịnh Tân tôi dù gì cũng nổi tiếng Bắc Thành với danh…”

Thịnh Tân còn chưa nói xong, cậu hai Triệu đã cúp điện thoại, anh đến đau đầu với cái tên dở hơi Thịnh Tân này. Thịnh Tân ở màn hình bên kia phàn nàn chửi bậy xối xả khiến Châu Niệm cười đau cả bụng.

Triệu Dao không biết phản ứng của Thịnh Tân. Anh ngồi trên ghế thờ ơ nhìn tư liệu của Từ Trì do người khác gửi đến.

Triệu Dao nhìn chằm chằm vào những con chữ lạnh băng, tưởng tượng quá khứ của Từ Trì và Quý Kính. Trong tháng ngày tuổi trẻ họ cùng trải qua, anh ta có rung động với Quý Kính chăng?

Anh ngồi trước bàn làm việc rất lâu, cuối cùng gập máy tính đứng dậy ra ngoài. Vào một ngày bình thường như hôm nay, anh bỗng nhiên rất muốn gặp cô.

Triệu Dao cầm chìa khóa xe đi ra ngoài, còn chưa ra khỏi cửa bố Triệu đã gọi. “Nửa đêm nửa hôm đi đâu? Cơm cũng không ăn.”

“Con đến trường ạ.”

“Ăn cơm xong rồi đi con?” Lan Ngọc dịu dàng hỏi.

“Con không ăn đâu, con đi đây ạ.”

“Mặc ấm vào nhé, ngoài trời lạnh!” Lan Ngọc lo lắng, dặn dò anh.

Bà nhìn con trai đi xa, quay sang than thở. “Trời mùa Đông rét buốt, nửa đêm nửa hôm còn ra ngoài. Chuyện gì mà vội vàng thế không biết!”

“Dào ôi, em đừng nói nữa, cái thằng này!” Bố Triệu cằn nhằn với mẹ Triệu. “Em xem nó sốt sắng như bị cướp vợ đến nơi…”

Triệu Vân Thư nhìn Triệu Dao vội vã, lại nhìn người bố người mẹ không hay biết gì của mình. Cô ngồi trên ghế im lặng lùa cơm vào miệng, quỷ sứ trong lòng phụ họa. “Bố nói chỉ có chuẩn…”

Lan Ngọc nhìn khuôn mặt bố Triệu, tức cười. “Anh nói gì thế, thật biết ví von.”

Bố Triệu cũng nhận ra lời mình nói không phù hợp, cười ha hả cho qua chuyện. “Ăn cơm ăn cơm, anh đói rồi. Nào, Vân Thư, thịt kho cải chua con thích đây, ăn nhiều vào!”

“Ăn cơm thôi, ăn nhiều vào, hôm nay anh đói quá!” Triệu Khiêm gọi mọi người vào bàn.

Triệu Dao đến trường học đã hơn tám giờ tối, anh đi thẳng đến giảng đường.

Tầm này Quý Kính nhất định đang miệt mài nghiên cứu, không nghỉ tay chút nào. Triệu Dao sớm đã nằm lòng mọi nơi cô thường lui đến, đương nhiên biết nên đi đâu tìm cô.

Đã lâu không gặp, không biết dạo này cô sống thế nào.

Anh vô thức bỏ sau đầu chuyện mình mới gặp cô vài ngày trước, chỉ cảm giác như đã mấy kiếp trôi. Thậm chí còn lâu hơn cả khoảng thời gian cô chưa đến Bắc Thành.

Mỗi bước đi của Triệu Dao đều tuyên bố rõ ràng trong lặng thinh rằng trái tim anh đã rối bời.

Từ nhỏ đến lớn, anh chưa từng muốn gặp một người tha thiết đến ngần này.

Cậu hai Triệu xưa nay đều lạnh lùng tự chủ, đứng ngoài cuộc đánh giá tình yêu bằng đôi mắt lạnh lẽo. Nhưng suốt mấy hôm nay, anh lại nhớ nhung một người trong vô thức.

Anh đi đến cạnh tòa nhà, tìm một góc khuất dựa vào tường hút thuốc lá. Triệu Dao hút rất nhiều, hết điếu này sang điếu khác. Anh không tính gặp Quý Kính, chỉ muốn đứng từ xa nhìn cô một lát, nhìn cô một lát thôi là được. Hiện giờ không đúng thời điểm.

Triệu Dao cũng không rõ đã qua bao lâu, có lẽ là hai tiếng đồng hồ, cũng có khi là lâu hơn. Khi anh nghĩ Quý Kính không có ở đây thì cô từ trong tòa nhà đi ra.

Lâu rồi không gặp, Quý Kính đã cắt tóc. Mái tóc dài ngang eo cắt còn một nửa, che phủ tấm lưng gầy gò mỏng manh của cô.

Hình như cô lại ốm đi rất nhiều, thân mình gầy guộc như thể sẽ bị thổi bay chỉ trong một cơn gió thoảng. Dạo này chắc cô cũng không nghỉ ngơi đầy đủ, dưới mắt có hai quầng thâm nhạt.

Triệu Dao đút hai tay vào túi, đi theo sau Quý Kính từ xa, nhìn cô một mình quay về ký túc xá. Anh vừa đi vừa nghĩ, không biết từ khi nào, cô lại lạnh lùng hơn rồi.

Chỉ đầy sức sống được phút mốt, còn sự lạnh lùng đã tồn tại trong cô suốt bao năm dài.

Quý Kính thậm chí xa cách hơn cả lúc trước, lạnh lùng khép mình.

Anh nghĩ đến cụm từ người đẹp băng giá mà người bạn học của anh từng nhắc đến, nhìn Quý Kính, Triệu Dao bỗng nhiên cảm thấy hình như họ cũng đâu có nói nhăng nói cuối. Anh cúi đầu cười như không cười.

Triệu Dao theo sau Quý Kính, lặng lẽ cùng cô đi qua hơn nửa khuôn viên trường.

Cô không lựa chọn phương tiện giao thông mà tự đi bộ về ký túc xá.

Triệu Dao nhớ đến lúc ở trường anh cũng như vậy, suốt ngày ngồi trước bàn làm việc cắm đầu cắm cổ nghiên cứu, hiếm khi dành thời gian tập thể dục. Trong thời gian nghiên cứu, hoạt động tập thể dục duy nhất chính là đi bộ trên con đường này về ký túc xá.

Không biết cô có nghĩ giống anh không.

Triệu Dạo dịu dàng nhìn bóng người đằng trước, nhìn thấy cô đột nhiên bị một người chặn lại.

Quý Kính nhìn người chặn mình, là một người lạ cô chưa từng gặp. Gã ta cao khoảng một mét tám, tuổi tác khá lớn, hình như là ngoài ba mươi.

Trong lòng cô gióng hồi chuông cảnh báo, trái tim căng thẳng.

Thực ra không trách Quý Kính được. Từ nhỏ đến giờ đã gặp quá nhiều chuyện xui xẻo nên cô mới có một sự nhạy cảm bẩm sinh đối với nguy hiểm.

Quý Kính tháo tai nghe xuống, hỏi gã ta bằng mắt rằng có chuyện gì.

Gã ta cười thân thiện, nói rằng mình là sinh viên trao đổi mới đến, người Mỹ gốc Hoa. Gã ta bị lạc đường, nhìn thấy Quý Kính nên muốn nhờ cô giúp đỡ.

Quý Kính gật đầu, sau khi nghe thấy địa điểm gã ta hỏi, cô thẳng thừng trả lời mình cũng không biết nên cũng không có cách nào giúp đỡ, bảo gã đi hỏi người khác.

Quý Kính thấy khuôn mặt người đàn ông lóe lên sự ngạc nhiên, sau đó gã ta còn định nói gì đó. Song Quý Kính không muốn nán lại, xoay người rời đi, có điều cô không đeo tai nghe nữa.

Quý Kính lắng thấy người đàn ông đi theo mình, bèn dừng bước nói mình thật sự không biết. Lúc này cô đột nhiên nhận ra người trên đường đã tản hết, ánh đèn đường hắt xuống, xung quanh ảm đảm thấy rõ.

Cô bỗng nhiên rùng mình.

Gã đàn ông nở nụ cười kỳ lạ, có chút âm u. Tiếng Trung bập bẹ trở nên lưu loát. “Quý Kính, mày đi đâu cũng tiện đường cả.”

Giây phút nghe thấy gã ta gọi tên mình, Quý Kính đập mạnh chiếc túi của mình vào mặt gã ta rồi quay người bỏ chạy. Gã khẽ chửi một câu, bắt đầu đuổi theo cô.

Mười mét, bảy mét, ba mét.

Gã ta ngày càng gần Quý Kính, giơ tay túm tóc Quý Kính kéo cô lại.

Gã nhìn khuôn mặt Quý Kính, cười nham hiểm. “Đều là do mày.”

Quý Kính hoàn toàn không quen gã đàn ông tự dưng phát điên này. Cô không biết mình đắc tội gã ta ở đâu, cũng không biết tại sao gã lại nói những câu tối nghĩa như vậy.

“Nếu không phải do mày, Quý Minh Phương sẽ không bị bắt, bọn tao sẽ không bị cảnh sát Bắc Thành truy nã phải sống chui sống lủi.” Khuôn mặt gã ta nham hiểm, lời nói tựa rắn độc quấn chân khiến cô không khỏi rùng mình.

Quý Kính lạnh lùng nhìn đăm đăm vào gã ta, không nói gì.

Gã đàn ông kia dường như có rất nhiều điều oán hận muốn trút ra. “Tao còn tưởng sau khi Quý Minh Phương vào tù mọi chuyện sẽ êm xuôi nhưng không ngờ cảnh sát Bắc Thành lại tiếp tục điều tra sâu về kẻ định mua mày năm đó.”

Gã giật mạnh tóc Quý Kính, nhìn cô nhịn đau, cười gằn giống như đã trả thù thành công.

“Năm đó mày phúc lớn mạng lớn thoát được một kiếp, không rơi vào tay tao. Giờ có khác gì đâu?”

Gã tiếc rẻ. “Tao định tha cho mày rồi, nhưng ai bảo cậu hai Triệu lên tiếng, hại bọn tao không lo lót được cảnh sát Bắc Thành.”

Gã ta nổi điên với Quý Kính. “Vậy thì chết chung đi!”

Quý Kính nhìn gã đàn ông trước mặt, cô đã hiểu rõ ngọn nguồn.

Con cá lọt lướt nằm trong đường dây của Quý Minh Phương bị cảnh sát truy nã trốn chui trốn lủi. Gã ta đến Bắc Thành cốt để hối lộ cảnh sát nhưng thất bại nên trút giận lên cô, lén lút trà trộn vào Đại học Bắc Thành để trả thù cô.

Nực cười.

Cô cúi đầu, nghĩ bụng. “Không ngờ lại có kẻ đần độn đi hối lộ cảnh sát.”

Gã đàn ông thấy cô im lặng, tưởng cô sợ bạt vía. Hắn ta cười đắc ý. “Đừng sợ, tao sẽ giúp mày ra đi không quá đau đớn.”

“Thế à?”

Sau lưng gã ta đột nhiên xuất hiện một giọng nói nham hiểm, thâm trầm, làm gã ta rùng mình.

Gã ta quay đầu lại, bị một thứ gì đó đập thẳng vào đầu.

Tiếng vật c ứng va chạm với xương cốt khiến Quý Kính xây xẩm mặt mày. Cô nhìn theo cánh tay đó, đập vào mắt cô chính là chuỗi tràng hạt màu sắc rất đẹp.

Chủ nhận của nó dường như rất yêu thích nên đã lần nó đến độ bóng loáng.

Viền mắt Quý Kính bỗng nhiên ẩm ướt.

Gã đàn ông đó đau đớn, buông Quý Kính ra. Trong lửa giận ngùn ngụt, gã đã nhìn rõ người đến. Gã ta đột nhiên bị đánh, tức giận nói. “Đ*t mẹ, tao thấy mày cũng chán sống rồi.”

Triệu Dao cười khẩy, nhìn hắn ta như nhìn một kẻ đã chết, anh khinh thường hỏi. “Thì sao?”

Lát sau, Triệu Dao ném viên gạch trong tay đi, lao thẳng đến đấu tay đôi với gã, tấn công khiến gã ta trở tay không kịp, chiêu thức điêu luyện, chiếm thế thượng phong.

Triệu Dao từ nhỏ đã lớn lên trong đại viện quân khu, thi thoảng anh cũng theo ông nội đến quân khu, chẳng thèm chấp kẻ mọi rợ cậy sức tráng như gã.

Triệu Dao dễ dàng khống chế được gã ta, anh ghé tai gã thì thầm. “Tiếc thật, kẻ sống không bằng chết định sẵn là mày đấy.”

Tin tức cậu hai Triệu vào cục Cảnh sát lần thứ hai gây chấn động cả giới thượng lưu.

Vụ việc lần này thậm chí còn đến tai ông nội Triệu.

Khi Thịnh Uyển và Triệu Vân Thư đến nơi, nhìn Triệu Dao ung dung ngồi trong phòng thấm vấn phối hợp lấy lời khai, lại nhìn sang chú Hứa phục vụ cho ông nội Triệu, không khỏi nhức đầu.

Thôi toi.

Hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng chung suy nghĩ này.

Mãi đến rạng sáng, vụ việc như trò hề này mới kết thúc.

Cảnh tượng kỳ lạ hệt như lần trước. Cục trưởng cung kính cảm ơn Triệu Dao hành hiệp trượng nghĩa, tóm được con cá lọt lưới trong vụ án buôn người. Anh bình tĩnh điềm nhiên gật đầu. Ánh mắt anh hướng về phía Quý Kính, nhìn đôi mắt bình tĩnh của cô.

Sau khi cục trưởng rời đi, chú Hứa bước đến chặn anh. “Cậu hai, ông dặn tôi mời cậu về nhà một chuyến.”

Anh nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của chú Hứa, cau mày, im lặng gật đầu.

Chú Hứa biết điều ra ngoài, đứng trước xe đợi anh.

Triệu Vân Thư đứng cạnh xen miệng. “Muộn vậy rồi ông nội còn gọi mày sang, mày toi rồi!”

Triệu Dao cau mày lườm cô ấy, Anh nhìn Quý Kính, ra hiệu Triệu Vân Thư im lặng, đừng nói hươu nói vượn trước mặt Quý Kính.

Anh đi thẳng đến trước mặt Quý Kính, nói nhỏ với cô. “Tôi có việc, để Thịnh Uyển và Triệu Vân Thư đưa em về trường nhé?” Trong đôi mắt anh đong đầy sự dịu dàng không giấu được.

Quý Kính ngẩng đầu nhìn anh, bỗng nhiên nhớ đến mùa Đông năm họ gặp nhau lần đầu tiên. Anh cũng đột nhiên xuất hiện cứu cô khỏi nước sôi lửa bỏng.

Khi đó, đôi mắt ấy lạnh nhạt hững hờ. Giờ phút này, trong tình cảnh tương tự, đôi mắt anh đã có thêm một thứ.

Đó là thứ họ không dám nói ra.

Quý Kính gật đầu, không nói gì cả.

Cô bỗng dưng muốn khóc nhưng vẫn cố gắng kìm nén.

Triệu Dao thấy cô gật đầu, liền nhìn Thịnh Uyển ra chiều. “Đưa cô ấy về an toàn, đừng để cành mẹ đẻ cành con.”

Thịnh Uyển vỗ ngực, trả lời anh bằng ánh mắt yên tâm. Ý là chỉ cần chị còn ở đây, bảo đảm sẽ hộ tống người trở về an toàn.

Triệu Vân Thư nhìn em trai mình. Tuy anh chỉ nói một câu nhưng giờ phút này cô ấy còn gì mà không hiểu?

Cô thở dài, song cũng không nói gì, chỉ tiễn người. “Đi nhanh đi.”

Triệu Dao gật đầu, không nhìn Quý Kính nữa, quay người rời đi.

Anh không để lại bất cứ lời nhắn nào nhưng Quý Kính biết anh nhất định sẽ quay về. Cô nhìn bóng lưng cao lớn của Triệu Dao, bên tai vang vọng câu nói ban nãy của anh, trong giọng nói đong đầy sự vui mừng. Anh nói. “Em không sao là được.”

Em không sao là được. Tất cả mọi thứ đều không quan trọng bằng em.

Khi Triệu Dao đặt chân đến nhà cũ, đèn đuốc trong nhà sáng trưng như để riêng đèn cho anh, đợi anh trở về.

Chú Hứa kề tai nhắc anh, ông cụ tối nay vốn đã đi ngủ rồi. Sau đó có người gọi điện cho ông, ông mới biết Triệu Dao nửa đêm đến cục Cảnh sát, còn hỗ trợ cảnh sát bắt được nghi phạm chạy trốn, lập tức bảo chú Hứa đến đó ngay.

Triệu Dao thầm rủa những kẻ hễ vớ được cơ hội là lại muốn thể hiện. Nửa đêm nửa hôm còn đánh thức người khác, khi không làm người ta thấy phiền. Có điều khuôn mặt anh vẫn bình tĩnh, thản nhiên nói với chú Hứa rằng cháu biết rồi.

Triệu Dao vừa vào nhà liền nhìn thấy ông nội đang ngồi ở ghế đầu đợi anh, tư thế oai nghiêm bệ vệ của người đức cao vọng trọng điển hình.

Anh bước đến cung kính chào ông. “Con chào ông.”

Ông nội triệu đặt tách trà xuống, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt soi xét, giọng nói uy nghiêm. “Về rồi à?”

“Vâng.”

“Chuyện là thế nào?” Đôi mắt vẩn đục của ông nhìn chằm chằm vào Triệu Dao.

“Không có gì ạ. Con chỉ tình cờ bắt gặp, hành hiệp trượng nghĩa thôi ạ.”

“Hành hiệp trượng nghĩa?” Ông nội Triệu không tin tưởng lời nói của cháu trai, giọng hoài nghi. “Lần trước con vào cục Cảnh sát cũng là vì hành hiệp trượng nghĩa.”

“Vâng ạ.” Triệu Dao không hoảng sợ, anh vẫn đứng thẳng trước mặt ông. Anh quan sát sắc mặt của ông. Không tốt lắm, Triệu Dao nghĩ thầm.

“Nên làm gì, không nên làm gì. Là người thừa kế nhà họ Triệu, con phải rõ trong lòng.” Ông nội Triệu cầm tách trà, như thể chỉ đang thong thả uống trà chứ không phải nhắc nhở, cảnh cáo anh.

Triệu Dao thấy rõ mồn một khoảng cách đó lại xuất hiện trước mặt anh.

“Người thừa kế nhà họ Triệu.” Anh đã nghe cách xưng hô này không biết bao nhiêu lần. Trước kia, nó giống như một niềm vinh quang, còn giờ phút này nó lại là gông cùm trói chặt lấy anh.

Gân xanh trên tay Triệu Dao nổi lên rồi lại nhanh chóng biến mất.

Anh dường như lại trở thành công tử Triệu cao cao tại thượng, lạnh lùng nói. “Con biết rồi, thưa ông.”

Ông nội Triệu nghe được câu trả lời khiến ông hài lòng, yên tâm đặt tách trà trong tay xuống, chống gậy đứng dậy. “Muộn rồi, con nghỉ lại ở đây đi, sáng mai ăn cơm xong hẵng đi.”

“Vâng ạ.” Triệu Dao bước đến dìu ông.

“Con ấy…” Ông nội Triệu thở dài, dường như đã trở thành một người ông hiền từ thở dài bất lực với cháu trai mình.

Triệu Dao nhìn màn đêm đen kịt bên ngoài và tiếng gió lao xao, anh không có ý định nghỉ ngơi.

Anh đứng thật lâu bên cửa sổ phòng mình, nhìn căn nhà mình từng sống hồi bé, nhớ lại thời ấu thơ của mình. Triệu Dao bé ngồi đung đưa trên chiếc xích đu trong viện, khuôn mặt cô đơn lẻ loi, không có biểu cảm tươi vui nào. 

Trong bóng đêm, Triệu Dao châm một điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ, anh để mặc bản thân chìm đắm vào trong.

Ngoài cửa sổ bất chợt đổ mưa.

Sau khi lái xe đưa Quý Kính về trường, Triệu Vân Thư trở về nhà. Lan Ngọc và Triệu Khiêm hãy còn ngồi trong nhà đợi cô trở về giải thích với họ.

Thịnh Uyển xuống xe tại Đại học Bắc Thành, cùng Quý Kính trở về trường học. Cô ấy chỉ nhìn Triệu Vân Thư ý bảo “liên lạc sau” rồi nắm tay Quý Kính đi thẳng về trường học, không ngoảnh đầu lại.

Triệu Vân Thư về đến nhà, nhìn thấy Lan Ngọc và Triệu Khiêm đang đợi mình trong phòng khách.

Khuôn mặt hai người sa sầm giống hệt sắc trời âm u ngoài cửa sổ.

Triệu Khiêm tức giận cất lời. “Triệu Dao đâu?”

“Bị ông nội gọi đi rồi ạ.”

Triệu Khiêm và Lan Ngọc nhìn nhau, nghĩ bụng, không hay rồi.

“Chuyện là thế nào?” Lan Ngọc ngồi cạnh hỏi.

Thực ra họ đã nắm được kha khá đầu đuôi vụ việc, chỉ muốn nghe thử xem từ góc độ của con cái chúng sẽ trả lời thế nào.

“Không có việc gì lớn mẹ ạ. Triệu Dao chỉ hành hiệp trượng nghĩa thôi.” Triệu Vân Thư và Triệu Dao tuy thường ngày hay chí chóe nhưng hiển nhiên cũng phân rõ trường hợp. Lúc này, cô vô thức bao che cho em trai mình.

 “Ồ…” Giọng Lan Ngọc cao lên vài tông rồi trầm xuống, tỏa ra khí thế áp đảo. “Lần trước cũng là hành hiệp trượng nghĩa?”

Bà nhắc đến lần trước.

Lan Ngọc ở nhà hiếm khi nào tức giận, không cẩn thận để lộ khí thế áp đảo.

“Bình thường nó có bao giờ nhiệt tình như vậy đâu?”

Triệu Vân Thư cuối cùng cũng hiểu được cảm giác của những người nước ngoài bị mẹ cô phản bác trên truyền hình. Cô toát mồ hôi hột, sắc mặt tái mét, không biết giải thích thế nào, ấp a ấp úng. “Dạ…”

“Trước đây có một người bạn gia đình gặp chuyện, phải cầu cứu nó. Lúc đó nó đã phản ứng thế nào?” Lan Ngọc nói tiếp.

“Nó lắc đầu, không thèm nhìn người ta lấy một cái, chỉ nói bốn chữ, lực bất tòng tâm.”

“Nếu nó nhiệt tình thì đã không nói bốn chữ này. Hiện tại con lại nói với mẹ nó nhiệt tình?”

Triệu Vân Thư nhìn nét mặt chất vấn của Lan Ngọc, không khỏi lúng túng.

Cô mắng vốn Triệu Dao không biết bao nhiêu lần, rõ ràng là thằng nhãi này anh hùng cứu mỹ nhân, tại sao người về nhà giáp mặt với tu la tràng lại là cô?

“Mẹ, mẹ đừng giận nữa. Chuyện này cũng có phải là chuyện gì xấu đâu ạ!” Triệu Vân Thư thấy không giải thích nổi, dứt khoát nịnh mẹ.

Cô ngồi bên cạnh Lan Ngọc, trấn an bà. “Tính cách nó cũng đâu chủ động gây chuyện. Lần này nó ra tay cứu người, nói đi nói lại cũng đâu làm gì sai, đúng không ạ?”

Triệu Khiêm cười lạnh. “Đánh gãy ba cái xương sườn của người ta, mặt mũi bầm tím, toác đầu chảy máu phải đưa đến cục Cảnh sát. Con có chắc nó không cố ý không?”

“Hành hiệp trượng nghĩa mà đánh người ta đến mức này à?”

Ngoài cửa sổ vang lên một tiếng sét.

Lần này Triệu Vân Thư thật sự chửi thề trong lòng. Cô không ngờ Triệu Dao lại ra tay tàn nhẫn, mất kiểm soát thế này. Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng thấy.

Cô vô thức biện giải.

“Bố, tình hình cấp bách…”

“Con đừng nói với bố tình hình cấp bách gì cả, tình hình cấp bách chứng minh điều gì? Chứng minh mọi việc không ổn.”

Sắc mặt của Triệu Khiêm nặng nề hơn, giọng nói của ông toát lên sự bực bội chưa từng có.

 Ba người có mặt đều hiểu lý do ông mất kiểm soát nhưng không ai vạch trần.

Lan Ngọc bên cạnh chứng kiến cảnh tượng này cũng không khỏi thở dài. Bà quay đầu vỗ nhẹ chồng mình, vừa khuyên ông bình tĩnh lại vừa nói với Triệu Vân Thư. “Không phải bố mẹ vô tình. Vân Thư, là Triệu Nhi không thể.”

Khuôn mặt Lan Ngọc nom buồn bã. Người đàn bà thép gánh vác bộ mặt của cả quốc gia, song lại không thể che mưa chắn gió cho con trai mình. Xót xa bên trong sao có thể miêu tả bằng đôi ba câu.

“Thằng bé sinh ra ở nhà họ Triệu, có những chuyện vốn dĩ không do nó quyết định.”

Triệu Khiêm ôm Lan Ngọc vào lòng an ủi, hồi lâu sau mới thở dài, chậm rãi nói. “Vân Thư, là Triệu Dao không thể.”

“Nó không chỉ gánh vác trách nhiệm của nhà họ Triệu. Con hiểu không?”

Triệu Vân Thư nhìn cảnh tượng này, trong lòng sinh ra một cảm giác bất lực khôn cùng.

Sinh ra trong gia đình quyền quý, có quyền có thế, muốn gì được nấy, song phải chịu nỗi đau mất đi tình yêu. Đối với họ mà nói, điều này quá tàn nhẫn.

Triệu Vân Thư khéo ăn khéo nói, ngặt nỗi giờ đây lại không biết nói gì. Cô và Triệu Dao cùng chung số phận, không thể phản kháng.

Không biết phải nói gì.

Tối ấy, Triệu Vân Thư cúi đầu đứng trước cửa sổ phòng mình, nhìn cơn mưa tầm tã bên ngoài. Ngọn đèn trong sân như đang khóc.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.