tác giả: Hành Trì
dịch: hyeyangs
—
Hôm ấy, Văn Viễn đã nhìn thấy một Quý Kính anh chưa từng gặp.
Tuy cô kể rời rạc về quá khứ của bản thân, chỉ có đôi câu mà làm người ta đứt từng đoạn ruột thế nhưng Văn Viễn vẫn ghép lại được phần lớn sự thật nhờ lời kể của Thịnh Uyển lúc trước.
Hỏi thế gian tình là chi?
Khi Quý Kính ra về, trời đã nhá nhem tối, cơ mà khuôn mặt cô lại ánh lên tia sáng giống như ảo giác của Văn Viễn vậy.
Văn Viễn tính toán kỹ trong đầu liều lượng thuốc rồi kê đơn cho cô. Anh nghiêm túc cẩn thận dặn dò cô lần này nhất định phải uống thuốc đúng giờ.
Quý Kính vẫn trả lời câu được câu chăng nhưng Văn Viễn biết lần này cô đã ghi nhớ lời dặn của mình. Từ khi cô chủ động ngỏ lời muốn đến tái khám, Văn Viễn đã biết cô là người quan t@m đến sắp nhỏ lớp 11/17 hơn bất cứ ai.
Sau khi Quý Kính đi, Văn Viễn ngồi trầm mặc trong phòng khám. Ánh đèn sáng rực không thể xua tan bóng tối trên người anh. Không hiểu sao anh lại buồn.
Cực kỳ cực kỳ buồn.
Lại có tiếng bước chân vang vọng, Quý Kính quay trở lại. Cô nhìn bộ dạng xuất thần của anh, nói. “Văn Viễn.”
Văn Viễn hoàn hồn, nhìn Quý Kính lần nữa xuất hiện trước mặt mình. Giữa lúc hoang mang, Văn Viễn đinh ninh mình bị rối loạn, không phân rõ được tưởng tượng và hiện thực.
Anh âm thầm nhéo tay mình. Có cảm giác đau.
Không phải là giả. Quả thực là Quý Kính quay lại.
Văn Viễn bật cười vì hành động của bản thân. Sau khi điều chỉnh lại tâm trạng, anh ngẩng đầu nhìn Quý Kính hỏi cô. “Sao lại quay lại?”
Quý Kính nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Văn Viễn, chột dạ chớp mắt. “Đi được nửa đường thì nhớ ra một chuyện.”
Văn Viễn đang xoa trán thì ngừng lại, nghi hoặc hỏi. “Chuyện gì?”
“Hai hôm trước có một học trò trong lớp em gặp phải một số chuyện bất hảo, em sợ trò ấy…”
Em sợ trò ấy sẽ giống như em năm xưa, nửa đêm mơ về thường giật mình tỉnh giấc. Cho nên muốn dẫn trò ấy đến gặp anh xem sao.
Giọng cô dần yếu đi.
“Bác sĩ Văn, em muốn đặt lịch khám.”
“Được, không thành vấn đề.” Văn Viễn thoải mái đồng ý.
“Từ thứ Hai đến thứ Sáu em ấy phải đi học đúng không?” Anh hỏi.
“Ừm, trường sắp xếp thời khóa biểu.”
“Vậy à…” Anh quay lại bàn của mình, mở lịch hẹn của mình lên. Nhìn lịch hẹn kín mít, anh cau mày. Sau khi suy nghĩ một lúc, Văn Viễn nói. “Em đổi lịch hẹn của mình cho em ấy đi. Thứ Tư tuần sau em đến khám được không?”
Quý Kính gật đầu. “Được chứ.”
Văn Viễn nhìn cô, giả đò càu nhàu. “Em có biết vì em anh lại phải tăng ca không?”
Quý Kính. “…”
Quý Kính. “Nào về em nhất định sẽ nói với trò ấy bác sĩ Văn là người tốt.”
Văn Viễn. “Cảm ơn em.”
Quý Kính. “Không có gì.”
…
Văn Viễn bất lực bật cười, nói. “Thôi em về nhanh đi, trời sắp tối rồi.”
Đôi mắt Quý Kính ngậm ý cười, lịch sự tạm biệt anh. “Tạm biệt.”
Văn Viễn dõi theo bóng cô dần khuất trong bóng đêm.
Anh chỉ thở dài. “Ôi…”
Ngoài ra Văn Viễn không nói thêm gì.
Nhà trường cực kỳ coi trọng vụ việc của Giang Cảnh Tinh nên lập tức triển khai các biện pháp cưỡng chế đồng thời đưa ra cách hình thức xử phạt bao gồm cảnh cáo, ghi lỗi, buộc thôi học đối với nhóm học sinh tham gia bạo lực học đường tùy theo mức độ tham gia.
Trường Trung học 1 Lạc Thủy liên tục tổ chức các buổi mít-tinh. Tại buổi mít-tinh, nhà trường nghiêm cấm xảy ra những sự việc tương tự.
Trước hàng nghìn con mắt, hiệu trưởng đã đưa ra tối hậu thư. “Ai vi phạm sẽ bị kỷ luật bằng hình thức buộc thôi học.”
Quý Kính nhìn bộ dạng tức giận của hiệu trưởng, cô nghĩ thầm, mấy năm nay ngôi trường này dường như đều đang tiến bộ.
Giang Cảnh Tinh vẫn chưa đi học lại, Hứa Nguyện ngày nào cũng buồn rầu. Cô bé cứ nhìn về phía cổng trường suốt, như thể người cô bé muốn gặp sẽ xuất hiện trước mặt cô bé ngay lập tức.
Quý Kính thở dài trước tình trạng của cô bé. Trong một tiết tự học buổi tối nọ, cô gọi Hứa Nguyện đến văn phòng tâm sự.
Cô và Hứa Nguyện ngồi dối diện nhau, không ai mở lời trước, Hứa Nguyện cúi đầu không nhìn cô.
Quý Kính để cô bé bình tĩnh. Một lát sau, cảm thấy thời gian hòm hòm, cô mới gọi. “Nguyện Nhi.”
Quý Kính gọi cô bé. “Cô biết em đang nghĩ gì.”
Hứa Nguyện hốt hoảng ngước lên nhìn Quý Kính đối diện. Cô bé thấy một nụ cười nhạt nở trên khuôn mặt dịu dàng của cô. “Cô Quý…”
“Cô kể cho em nghe một câu chuyện nhé. Chuyện lâu lắm rồi, cũng khá giống cảnh ngộ của em.” Quý Kính dịu dàng nói.
“Trước đây, có một bạn nữ, mình gọi bạn ấy là A nhé. Thành tích học tập của A cũng gọi là xuất sắc. Trong một lần kiểm tra, cô ấy đã gặp phải sự việc giống em, bị người ta đẩy từ cầu thang xuống, bị nhốt trong nhà vệ sinh, thậm chí ngã từ bệ cao xuống.”
“Người bắt nạt cô ấy cũng không chỉ bắt nạt một mình cô ấy. Có một bạn nữ B bị bắt nạt rất nhiều lần, bạn ấy âm thầm giấu một ống thép, bị A phát hiện. Khi đó A bàng quan không nói. Bởi vì cô ấy cho rằng nhìn bọn họ cắn nhau cũng hay, dù gì chuyện cũng không liên quan tới mình.”
“Nhưng sau đó, người bắt nạt cô ấy đã sai một người bị bắt nạt khác gọi cô ấy đến hội trường lớn. Trùng hợp người đến gọi lại là bạn nữ B giấu ống thép kia. Lúc đó cô ấy cảm thấy rất phiền phức. Khi cô ấy quyết tâm kết thúc tất cả thì bạn B đã dừng bước.”
“B vừa khóc vừa nhủ cô ấy chạy, bảo cô ấy rời khỏi đây. B nói nếu cô ấy đến đó thì cuộc đời cô ấy sẽ bị hủy hoại.”
“Giây phút đó, A tự dưng rất muốn khóc. Đáy lòng cô ấy vô cùng chấn động.”
“Hứa Nguyện, em có cảm nhận được không? Rõ ràng B ốc còn không mang nổi mình ốc, rõ ràng B biết nếu nói với A cô ấy sẽ bị bắt nạt rất tàn nhẫn nhưng B vẫn nói ra.”
“B vừa khóc vừa nói rằng bởi vì cô ấy cảm thấy cuộc đời của bạn nữ đó không nên bị như vậy. Cuộc đời của A không nên bị hủy hoại bởi loại người như vậy.”
“Vậy nên Nguyện Nhi à! Em nhìn xem, con người đều có quyền chọn lựa. Dù trong hoàn cảnh tuyệt vọng, người lương thiện vẫn sẽ lương thiện.”
Quý Kính xoa đầu cô bé. “Giống như B lựa chọn nói với A hay là như Giang Cảnh Tinh lựa chọn cứu em vậy.”
“Dù bao nhiêu lần chăng nữa, cô tin họ vẫn sẽ lựa chọn như vậy. Con người vốn lương thiện.”
Dù trải qua muôn vàn khổ đau nhưng cô vẫn bằng lòng tin tưởng câu nói này.
“Nguyện Nhi, em đừng tự trách, em nhé?”
Hứa Nguyện nhìn Quý Kính an ủi mình. Đôi mắt cô chứa chan tình cảm chân thành nhất giống như cô mãi mãi là điểm tựa của cô bé.
Hứa Nguyện cũng không kìm nén được cảm xúc của mình. Cô bé òa khóc trong vòng tay Quý Kính. Tiếng khóc xé lòng chất chứa tất cả áy náy và tự trách suốt mấy hôm nay.
Cô bé không sai, Giang Cảnh Tinh cũng không sai. Người sai là những kẻ đã thực hiện hành vi bạo lực học đường. Cô bé không cần phải tự trách bản thân vì việc này, không cần mang theo bất cứ gánh nặng tâm lý nào và cũng không cần phải sống mãi trong tối tăm và áy náy.
Là hoa thì nên nở rộ dưới ánh dương.
Cuối tuần Quý Kính đưa Hứa Nguyện đến gặp Văn Viễn. Họ nói chuyện rất lâu trong phòng khám tâm lý. Quý Kính không biết nội dung của cuộc trò chuyện có điều Hứa Nguyện rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều.
Văn Viễn hình như có một bí mật chung với Hứa Nguyện.
Anh mỉm cười, làm động tác “liên lạc sau” với Hứa Nguyện. Hứa Nguyện ngoan ngoãn gật đầu, kế đó quay sang nở nụ cười ranh mãnh với Quý Kính.
Hứa Nguyện ngày xưa đã trở lại rồi.
Tất cả đều đang phát triển theo chiều hướng tốt. Một thời gian sau Giang Cảnh Tinh đi học lại. Ngày cậu bé về trường, Giang Hoài đã đưa cậu bé tới trường điểm danh.
Trường Trung học 1 Lạc Thủy vẫn thế. Có điều mùa Xuân đã về, cây cối hai bên đường đâm chồi nảy lộc, xanh mơn mởn. Hoa trong vườn cũng không chịu nhường, thi nhau khoe sắc, thổi thêm sức sống cho khuôn viên trường.
Giang Cảnh Tinh vừa mới bước vào lớp, các bạn trong lớp liền tự động cho cậu một tràng pháo tay, đông vui hết sức.
Mọi người kéo băng rôn chuẩn bị từ trước ra. Trên đó ghi mười hai chữ cái in hoa “Chúc mừng anh Giang hoàn thành nhiệm vụ chiến thắng trở về”
Giang Cảnh Tinh nhìn thấy chiếc băng rôn trẻ trâu hết sức kia thì mặt mũi đỏ bừng, ôm mặt toan bỏ đi.
Trương Thạc vội vàng chặn cậu lại, ghẹo. “Anh Giang, đại ca Giang! Sau này nhớ bảo kê em!”
“Anh Giang! Nam thần! Giang Cảnh Tinh ngầu đét!!!”
“Chúc mừng anh Giang hoàn thành nhiệm vụ ngăn chặn bạo lực học đường!!! Vỗ tay!!!”
Mọi người túm tụm lại, chặn đứng Giang Cảnh Tinh ở bục giảng để chụp ảnh với tấm băng rôn trẻ trâu kia.
Quý Kính đứng cạnh nhìn dáng vẻ dạt dào sức trẻ của các em, tự dưng thấy hâm mộ.
Giang Hoài kế bên cũng cười theo. “Cô Quý, cô dạy mấy đứa nhóc rất tốt!”
Quý Kính lắc đầu phủ nhận, không giấu được nét cười trong đôi mắt. “Là bản chất các em ấy tốt, không liên quan gì đến tôi.”
Giang Hoài nhìn gò má cô, mặt mày lạnh lùng, nhưng khi nhìn sắp nhỏ lại lộ ra sự dịu dàng khôn xiết. Khóe mắt đầu mày đều chứa chan nụ cười từ tận đáy lòng.
Giang Hoài quen Quý Kính bao nhiêu năm mà chưa từng thấy cô cười như thế này. Giây phút này, toàn bộ góc cạnh trên người cô đã biến mất, chỉ còn lại sự dịu dàng.
Quý Kính thấy Giang Hoài tươi cười nhìn mình, đôi mắt lấp lánh giống đôi mắt Giang Cảnh Tinh y như đúc.
Giang Hoài mỉm cười hỏi cô. “Bình thường mấy đứa cũng vậy à?”
“Đa phần là vậy, các em rất thân thiết.”
Giang Hoài gật đầu, ý bảo mình biết rồi.
Nhìn Giang Cảnh Tinh quay về chỗ ngồi chuẩn bị vào học. Cô nhắn Giang Hoài đợi một lát, cô phải vào lớp tổ chức một buổi sinh hoạt ngắn.
Giang Hoài mỉm cười trả lời. “Được.”
Anh nhìn Quý Kính bước vào lớp học, gõ nhẹ lên bàn nhắc nhở sự hiện diện của mình.
Cả lớp thấy cô bước vào rồi đi thẳng đến bục giảng, cũng biết cô có điều muốn nói với họ. Thế là các em nhanh chóng trật tự.
“Lúc nãy bạn Giang Cảnh Tinh bước vào, các em đều vỗ tay. Cô nghĩ các em cũng biết bạn Giang Cảnh Tinh đã ngăn chặn một việc bất hảo xảy ra, đúng không?”
Học sinh bên dưới đồng thanh trả lời. “Đúng ạ!!!”
“Chúng ta đương nhiên phải khen bạn Giang Cảnh Tinh rồi. Bạn ấy chính là anh hùng của cả lớp chúng ta.”
Quý Kính cười, nói tiếp. “Tuy nhiên, sau này nếu các em gặp phải chuyện tương tự, cô mong rằng các em sẽ bảo vệ bản thân đầu tiên!”
“Đương nhiên cô cũng hy vọng các em dũng cảm. Hy vọng các em đứng ra vì lẽ phải. Tuy nhiên cô càng hy vọng nhìn thấy các em bình an khỏe mạnh.”
“Vì vậy, các bạn à, sau này nếu gặp phải chuyện này, dù đối phương là ai nhưng nếu có đủ khả năng thì mong các em trước tiên hãy bảo vệ bản thân thật tốt rồi hẵng giúp đỡ người ấy, được không?”
“Được ạ! Chị Kính Kính, chúng em biết rồi ạ!”
“Chúng em nhất định sẽ bảo vệ bản thân thật tốt!”
“Cô Quý, cô yên tâm đi ạ!”
Quý Kính thấy các em mỉm cười, cô chỉ tay ra bên ngoài, nói. “Vậy cô đi đây nhé? Có chuyện gì cứ đến văn phòng gặp cô.”
“Tạm biệt.” Cô vẫy tay chào các em.
Quý Kính từ lớp học đi ra, mỉm cười với Giang Hoài. Sau đó cô và anh cùng đến văn phòng. Thầy giáo vụ còn đang đợi họ.
Hai người sóng vai cất bước. Đi ngang qua một lớp học, Giang Hoài dừng lại nhìn biển lớp, khuôn mặt hoài niệm. “Đây là lớp học của tôi hồi đó.”
Quý Kính nhìn lớp học ấy, cảm thấy khá quen mắt.
Lớp học này trước đây thường là lớp chọn ban Tự nhiên, có điều những năm gần đây thi Đại học không chia khối Tự nhiên và khối Xã hội nữa cho nên mới trở thành lớp thường.
Nghĩ đến đây, Quý Kính ngẩng đầu nhìn Giang Hoài, bỗng dưng cảm giác như đã quen từ lâu. Một khung cảnh lóe lên trong đầu cô, nhanh đến mức cô không nắm được.
“Giang Hoài…Giang Hoài…Giang…”
Cô đã từng nghe cái tên này ở đâu nhỉ?
Quý Kính cau mày, cố gắng nhớ lại nhưng vẫn không nhớ ra được.
Cô hỏi dò. “Anh tốt nghiệp khóa nào?”
“Khóa 17.” Anh nói.
Khóa 17.
Nương theo giọng anh nói, một hồi chuông vọng lên trong đầu Quý Kính.
Quý Kính là học sinh tốt nghiệp khóa 18 trường Trung học 1 Lạc Thủy.
Khóa 17 là cùng khóa Từ Trì.
Từ Trì…Giang Hoài…Châu Niệm…Lớp 1 ban Tự nhiên…
Quý Kính đột nhiên đỡ đầu, cơn choáng váng thoáng qua khiến cô suýt ngã quỵ.
Giang Hoài nhanh chóng bước đến đỡ lấy thân hình sắp ngã xuống của cô, sốt sắng hỏi. “Cô Quý?”
Quý Kính được anh đỡ, chậm rãi đứng thẳng. Cô nhìn nét mặt lo lắng của Giang Hoài, khuôn mặt tuấn tú chồng chéo lên bóng hình trầm mặc kiệm lời nào đó trong ký ức của cô. Cô nhìn Giang Hoài, không thể tin nổi, lẩm bẩm. “Là anh?”
Cuối cùng Quý Kính cũng nhớ ra tại sao mình luôn cảm thấy quen thuộc với Giang Hoài. Cô đã từng gặp anh không chỉ một lần.
Cô nhớ lại trước khi mình bị đẩy khỏi bục cao, có hai bóng người lao như bay đến. Một người là Từ Trì, còn lại là một khuôn mặt xa lạ điển trai. Quý Kính không quen người đó nhưng cô lờ mờ nghe thấy Từ Trì gọi anh ấy, jiang huai.
Cô cũng nhớ lại lúc cảnh sát Lạc Thủy bắt Quý Minh Phương, hai mẹ con bên cạnh còn nhiệt tình báo cảnh sát. Lúc đó, Từ Trì ôm lấy Quý Kính sắp sửa ngất xỉu, cô nghe thấy bên cạnh có người nói chuyện, nhưng tầm nhìn trước mắt ngày càng mờ đi, cô loáng thoáng nghe thấy Từ Trì nói. “jiang…cấp cứu…”
Hóa ra “jiang huai” là Giang Hoài.
Quý Kính nhớ lại, ngẩng đầu, hỏi khẽ. “Anh là…Giang Hoài lớp 1 ban Xã hội khóa 17?”
Giang Hoài nghe vậy bèn nhướng mày, đôi mắt nhìn dán vào cô, nói. “Đúng vậy!”
“Là bạn cùng lớp của Từ Trì và Châu Niệm?”
Quý Kính thấy anh gật đầu khẳng định, khuôn mặt cô hiện lên một nụ cười bất đắc dĩ. “Hóa ra là anh, anh Giang.”
Cuối cùng Quý Kính đã nhớ ra Giang Hoài là ai.
Anh là người đã đưa cô đến bệnh viên khi Lý Sa đẩy cô xuống cầu thang.
Là người đã cùng Từ Trì chạy đến giải cứu cô khi cô bị Lý Sa gọi đến hội trường lớn đãi tiệc Hồng Môn.
Là người đã muốn xông đến ngăn cản khi Quý Minh Phương bắt cóc không thành rồi đánh đập cô trước đám đông.
Là người sau khi cô vào viện, mỗi lần đến chơi với Từ Trì đều mang theo một bó hướng dương rất đẹp.
Giờ đây khi ký ức dần rõ ràng, Quý Kính mới nhận ra rằng hóa ra Giang Hoài đã xuất hiện rất nhiều lần trong quá khứ của cô nhưng cho tới khi anh đi họp phụ huynh cô mới biết tên anh.
Giang Hoài nhìn phản ứng của cô, kết hợp với lời cô nói, anh không khỏi mỉm cười. Nụ cười ấy ẩn chứa nỗi đau thầm kín. “Nhớ ra tôi là ai rồi à?”
Quý Kính đứng vững, nhìn phòng học lớp (1) ban Tự nhiên năm đó, nhớ đến những ký ức bị lãng quên, cô gật đầu.
“Cảm ơn anh năm đó đã cứu tôi.”
Giang Hoài mỉm cười lắc đầu, đôi mắt chứa ánh lệ mờ, giống như là ảo giác. Anh nói. “Không cần cảm ơn.”
Không cần cảm ơn, anh cam tâm tình nguyện mà.
Quý Kính cũng cười, nụ cười ấy ẩn chứa một cảm giác kỳ diệu khó tả mà vận mệnh mang đến.
“Người đã giúp tôi giải vây năm 27 tuổi hóa ra lại là người từng giúp đỡ tôi năm tôi 16 tuổi.”
“Đó là vinh hạnh của tôi.” Giang Hoài cười tươi.
Anh lần nữa nói ra câu này một cách rất đỗi lịch sự.
Cơn gió ngoài ô cửa mang theo hơi ấm của ánh dương, mùa Hè sắp đến rồi.
…
Mùa Hè năm 2027, Quý Kính thường xuyên đến phòng khám của Văn Viễn. Tình trạng của cô ngày càng ổn định, song Văn Viễn cứ cảm thấy có gì đó không đó. Ấy là một cảm giác rất kỳ lạ.
Trong mùa Hè oi ả năm ấy, lớp 11/17 đã thuận lợi lên lớp 12, bước vào giai đoạn ôn tập nước sôi lửa bỏng. Mỗi bạn đều đang nỗ lực hết mình cho tương lai của bản thân.
Không nhớ là lần nào nhưng khi đến tái khám chỗ Văn Viễn, Quý Kính đã gặp được Giang Hoài. Anh hơi nhướng mày nom chẳng hề bất ngờ, thản nhiên chào. “Cô Quý?”
Rõ là giọng điệu ngân cao nhưng lại không nghi hoặc, như thể anh đã biết trước.
“Do làm chủ nhiệm lớp 12 áp lực quá lớn đấy à?” Anh cười trêu Quý Kính.
Quý Kính cũng cười, song không trả lời, chuyển sang hỏi anh. “Còn anh…”
“Thằng nhóc Cảnh Tinh hơi áp lực, cộng thêm chuyện trước đây, anh sợ nó không tự điều chỉnh được nên đưa nó đến gặp bác sĩ Văn.”
“Việc chuyên nghiệp thì phải giao cho người chuyên nghiệp làm.”
Giọng anh không giống Triệu Dao, thậm chí khác hoàn toàn. Cơ mà Quý Kính lại nhìn thấy hình bóng của Triệu Dao trong cách giơ tay nhấc chân của anh.
Điên rồi. Cô thầm nghĩ.
Cô nhanh chóng gạt phăng suy nghĩ này đi, không cho bản thân nhầm lẫn giữa hai người.
Sau khi hỏi thăm Giang Hoài đôi câu, Quý Kính quay người lên tầng trên gặp Văn Viễn.
Quý Kính bước đi không có thói quen ngoảnh lại, vì vậy cô không nhìn thấy Giang Hoài đứng đó dõi theo bóng lưng cô rất lâu.
Lần này Quý Kính không ở lại phòng khám của Văn Viễn quá lâu.
Toàn bộ tinh thần và sức lực của cô trong thời gian gần đây đều dồn hết cho lớp 12/17. Quý Kính không bỏ sót tiết nào từ tiết tự học buổi sáng cho đến tiết tự học buổi tối.
Khi Quý Kính rời khỏi phòng làm việc của Văn Viễn, hoàng hôn buông xuống. Đèn đường sáng lên, làm con phố ấm ám vô cùng. Đầu cô nghĩ đi nghĩ lại câu nói của Văn Viễn. “Nếu có thể, em nên thử bắt đầu một mối quan hệ mới.”
“Em nên thử bắt đầu một mối quan hệ mới.”
Quý Kính đọc được mỗi chữ trong câu nói này, nhưng khi ghép chung cô lại không hiểu rốt cuộc anh muốn nói gì.
Quý Kính biến sắc. Văn Viễn đã liệu được phản ứng này của cô, anh dịu dàng trấn an. “Đừng sốt sắng, chỉ là một ý kiến thôi.”
Quý Kính không nói gì thêm.
Đầu óc cô trống rỗng, chẳng nghĩ ngợi được gì.
Mùa Thu năm 2027, gió Thu xào xạc, nhiệt độ chênh lệch lớn khi giao mùa đã khiến Quý Kính thành công bị cảm.
Cô gọi điện cho Văn Viễn, nói không ra hơi. “Bác sĩ Văn, em đồng ý với ý kiến của anh.”
Buổi xem mắt này do Văn Viễn đích thân sắp xếp.
Theo lời Văn Viễn nói, khi Quý Kính gọi điện cho anh, đúng lúc anh và một người bạn đang uống trà. Văn Viễn đang đau đầu vì không tìm được người phù hợp để giới thiệu cho Quý Kính. Anh vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy dáng vẻ ung dung tự tại của bạn mình. Chớp mắt, trong đầu Văn Viễn đã nảy ra một suy nghĩ.
Bạn Văn Viễn có một mối tình đơn phương không thể nào quên, Quý Kính cũng không quên được Triệu Dao, cả hai đều không định bắt đầu một mối quan hệ mới. Thế chi bằng lỡ rồi cho lỡ luôn, để hai người thử bên nhau xem sao.
Anh ấy cảm thấy mình quá là thông minh, hoàn toàn không phát hiện nét cười thoáng qua trong mắt bạn mình.
Văn Viễn nói hết nước hết cái mới thuyết phục được bạn mình đi xem mắt. Anh vỗ ngực cảm đoan nói rằng cô ấy thật sự là một mỹ nhân, ông không tin thì đến trường Trung học 1 Lạc Thủy nghe ngóng đi. Nam sinh trung học thích cô ấy xếp hàng dài cả cây số, ông già khú còn trốn lên trốn xuống.
Thế là khi Quý Kính đến điểm hẹn, nhìn thấy người đang ngồi uống trà bên cửa sổ, cô lập tức sững sờ.
Cô nhớ lại người mà Văn Viễn miêu tả: Cao 1m86, điển trai, thành đạt, tốt nghiệp đại học danh tiếng, biết chăm sóc cho người khác, đến giờ vẫn chưa có tình đầu, lớn hơn cô một tuổi.
Cô nhìn người ngồi cạnh cửa sổ, đối chiếu những tính từ này với anh.
1m86.
Anh quả thực rất cao, khi đứng chung với cô, Quý Kính chỉ cao đến vai anh.
Điển trai.
Quả thực rất điển trai, mới ngồi một lát đã có tận mấy cô nàng nhìn anh.
Thành đạt.
Cô nhớ đến lần xem mắt kia. Lúc cuối khi cô đền bù, nhân viên phục vụ cung kích gọi anh là ông chủ. Mà đó chính là nhà hàng năm sao nổi tiếng nhất Lạc Thủy.
Tốt nghiệp đại học danh tiếng.
Quý Kính lờ mờ nhớ lại một trong những nguyên nhân Giang Cảnh Tinh muốn thi vào Bắc Thành chính là cậu của cậu bé tốt nghiệp Đại học Bắc Thành.
Lớn hơn cô một tuổi.
Anh tốt nghiệp cấp ba khóa 17, Quý Kính khóa 18. Thế không phải là hơn cô một tuổi sao?
Người cạnh cửa sổ dường như đã nhận ra ánh mắt cô cứ dán vào anh mãi, anh thong dong đặt tách trà xuống nhìn về phía cửa ra vào.
Hai người nhìn nhau, anh mỉm cười đứng dậy bước về phía cô. Anh đứng trước mặt cô, nhoẻn cười chào.
“Cô giáo Quý.”
“Anh Giang.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.