tác giả: Hành Trì dịch: hyeyangs — Hôm ấy, Văn Viễn đã nhìn thấy một Quý Kính anh chưa từng gặp. Tuy cô kể rời rạc về quá khứ của bản thân, chỉ có đôi câu mà làm người ta đứt từng đoạn ruột thế nhưng Văn Viễn vẫn ghép lại được phần lớn sự thật nhờ lời kể của Thịnh Uyển lúc trước. Hỏi thế gian tình là chi? Khi Quý Kính ra về, trời đã nhá nhem tối, cơ mà khuôn mặt cô lại ánh lên tia sáng giống như ảo giác của Văn Viễn vậy. Văn Viễn tính toán kỹ trong đầu liều lượng thuốc rồi kê đơn cho cô. Anh nghiêm túc cẩn thận dặn dò cô lần này nhất định phải uống thuốc đúng giờ. Quý Kính vẫn trả lời câu được câu chăng nhưng Văn Viễn biết lần này cô đã ghi nhớ lời dặn của mình. Từ khi cô chủ động ngỏ lời muốn đến tái khám, Văn Viễn đã biết cô là người quan t@m đến sắp nhỏ lớp 11/17 hơn bất cứ ai. Sau khi Quý Kính đi, Văn Viễn ngồi trầm mặc trong phòng khám. Ánh đèn sáng rực không thể xua tan bóng tối trên người anh. Không hiểu sao anh lại buồn. Cực kỳ cực kỳ buồn. Lại có tiếng bước chân vang vọng, Quý Kính quay trở lại. Cô nhìn bộ dạng xuất thần của anh, nói. “Văn Viễn.” Văn Viễn hoàn hồn, nhìn Quý Kính lần nữa xuất hiện trước mặt mình. Giữa lúc hoang mang, Văn Viễn đinh ninh mình bị rối loạn, không phân rõ được tưởng tượng và hiện thực. Anh âm thầm nhéo tay mình. Có cảm giác đau. Không phải là giả. Quả thực là Quý Kính quay lại. Văn Viễn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/suong-mu-muoi-dam-hanh-tri/2724049/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.