Đội ngũ như một con rồng rất dài, người đứng đợi lưng mỏi, chân đau.
Khó khăn lắm mới đến lượt bọn họ, binh sĩ thủ thành giơ tay, Lạc Anh ngơ ngẩn cả người.
“Gì cơ?”
Lạc Anh chẳng hiểu gì cả nhìn người bên cạnh đều cầm nửa xâu tiền trong tay, hiểu ra trong nháy mắt.
Cười lên: “Quan gia, tôi và em trai đến tìm người thân.
Trên đường gặp phải kẻ cướp, đến một văn tiền cũng chẳng còn.
Xin ngài thương xót, cho chúng tôi vào đi thôi, về sau mỗi đêm tôi đều đốt một nén hương cho ngài…..”
Lời còn chưa nói xong, binh sĩ đã cầm □□ trong tay hung hăng nện xuống, làm một đống bụi đất tung lên:
Cmn, không có tiền thì cút đi, xin xỏ lắm lời thế làm gì.
Người tiếp theo!”
Lạc Anh còn muốn xin hắn, lại bị tiểu Phòng tử kéo lại.
“Đưa cái này cho Tần Miện xem.”
Cậu bé lấy một thứ trong tay áo ra, đặt lên cái bàn trước mặt binh sĩ.
Binh sĩ còn chưa kịp phản ứng, tức giận mắng mỏ: “Cmn, tên của Tướng quân chúng ta mà thằng nhãi con nhà ngươi cũng có thể gọi loạn lên hay sao.
Cẩn thận lão tử…..”
Hắn bị ánh mắt của tiểu Phòng tử dọa cho ngây ra.
Khí thế trong ánh mắt của đứa bé không thể ngăn cản, toàn thân lại tỏa ra quý khí chân thật, đáng tin, làm hắn hụt hơi trong nháy mắt:
“Vị này, vị tiểu công tử này, không biết ngài họ gì?”
Lạc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/suyt-phu-nhan-den-roi/1025904/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.