Mùng một Tết, Triệu Tư Hành đặc biệt dụng tâm mời đầu bếp từ Kinh Hoa Lâu đến phủ làm một bàn tiệc.
Ba người chúng ta cứ thế ngồi im lặng không nói gì.
“Uyển Nhi, nàng ăn đi.” Triệu Tư Hành gắp một đũa thịt vịt, ta cứ tưởng là Triệu Tư Hành gắp cho ta, ai ngờ Thẩm Ý lại đưa bát ra đón lấy. Khoảnh khắc ấy ta kinh hãi, trong đầu vô số ý niệm vụt qua.
Hai người bọn họ dường như lúc này mới phản ứng lại, đều ngây người nhìn ta, Triệu Tư Hành lạnh giọng nói: “Thật là vô phép tắc, ta gắp là gắp cho Vương phi.”
Thẩm Ý im lặng cúi đầu, trong đôi mắt tràn ngập vẻ tủi thân.
Lòng ta rối bời, không biết là cảm xúc gì đè nén đến mức ta thở không ra hơi.
Tâm thần hoảng hốt dùng xong bữa, ta liền nói muốn cùng nha hoàn hái hoa mai đỏ cầu phúc, xin phép lui xuống trước.
Ta không đi hái hoa mai đỏ, ta đi tìm Vương ma ma.
Thẩm Ý không thể nào có thể lưu loát tự nhiên đáp lời không chút do dự đối với một cái tên không phải tên mình như vậy được.
Phản ứng của Vương ma ma khi lần đầu gặp Thẩm Ý cũng rất kỳ lạ.
Khi ta hỏi Vương ma ma, bà ấy bối rối nhìn ta, miệng há ra rồi lại khép vào, mãi không thốt nên lời.
“Ma ma, ngay cả bà cũng muốn gạt ta sao? Nàng ta không phải là Thẩm Ý đúng không? Nàng ta rốt cuộc là ai, bà biết đúng không?”
Vương ma ma vô cùng kinh hãi, quỳ xuống trước mặt ta: “Vương phi, lão nô, lão nô không thể nói được ạ.”
Mắt ta ngấn đầy lệ: “Thôi đi, thôi đi.”
Ta xoay người định đi, Vương ma ma túm lấy vạt áo ta: “Nàng ta không họ Thẩm, nàng ta họ Giang.”
Đợi đến khi ta vừa bước qua ngưỡng cửa, Vương ma ma lại gọi giật ta lại: “Vương phi, có những chuyện không nên truy đến cùng, dù thế nào thì cả đời này nàng ta cũng không thể vượt qua được người đâu, người nghe lời ma ma đi, đừng so đo làm gì.”
Ta chán ghét tất cả những thứ không rõ ràng, ta không muốn sống một cuộc đời mập mờ không minh bạch.
Thẩm Ý họ Giang, nàng ta rốt cuộc là ai?
Cứ nghĩ mãi, nghĩ mãi, tâm trí ta dần trở nên mơ hồ.
Trong cơn mơ màng nửa tỉnh nửa mê, ta giật mình bừng tỉnh giấc, bật dậy khỏi giường, miệng lắp bắp: Giang Uyển, Giang Uyển, Uyển Nhi. Ta thở dốc từng hồi, lòng kinh hoàng: bọn họ sao dám, bọn họ sao dám làm như vậy!
Giang Uyển, nàng ta là trắc phi của Ung Vương! Ba năm trước Ung Vương tạo phản, chẳng phải nàng ta đã c.h.ế.t rồi sao, vậy mà nàng ta lại chưa chết!
Ung Vương, đó là anh ruột cùng cha cùng mẹ của Triệu Tư Hành! Bọn họ sao có thể làm ra chuyện ô uế dơ bẩn đến mức này? Bọn họ chẳng màng đến cả luân thường đạo lý nữa rồi sao?
Hàng loạt nghi vấn bấy lâu nay giày vò trong lòng ta, bỗng chốc có được lời giải đáp.
Vì sao ngay từ khi mới thành thân, hắn lúc nào cũng bận rộn công việc? Vì sao hắn chẳng bao giờ cùng ta về nhà thăm Cha ta? Vì sao ban đầu hắn không cùng ta động phòng? Vì sao thuở ban đầu hắn đối với ta có phần lạnh nhạt?
Thì ra là như vậy.
Vì sao Triệu Tư Hành cứ mãi lộ vẻ bi thảm u sầu, vì sao Triệu Tư Hành đối với Thẩm Ý trăm điều trăm thuận mà lại chẳng bao giờ dẫn nàng ta ra ngoài gặp gỡ người khác? Vì sao Thẩm Ý chẳng hề bước chân ra khỏi cửa, ngày ngày chỉ quanh quẩn trong phủ?
Nàng ta không dám, nàng ta không dám mà, dù nàng ta có là ai đi chăng nữa, nàng ta cũng chẳng dám mang bộ mặt kia mà nghênh ngang ngoài chợ.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.