Gần đây ta càng ngày càng to gan.
Hắn đưa cho ta xem chữ hắn viết trước đây, ta thừa nhận quả thật là nét chữ mạnh mẽ, uyển chuyển, tràn đầy khí thế, tựa thác nước đổ xuống ào ạt.
Nhưng thấy hắn đắc ý quá, ta liền nhắm mắt nói dối lương tâm, bảo rằng chữ hắn viết cũng chẳng ra gì, tầm thường hết sức!
Sau đó hắn bắt ta ở lại thư phòng luyện chữ cả buổi chiều. Hắn thì ngồi đó phê duyệt công văn, thỉnh thoảng còn liếc xéo ta một cái. Hừ, thật trẻ con!
Đến khi viết xong chữ, bước ra ngoài, ta không khỏi nghĩ, sao ta không đi cho cá ăn, hay trêu chọc chim muông cho rồi? Không thì uống chút rượu rồi ngủ một giấc cho khỏe thân có phải hơn không!
Nói đến rượu, đúng là rượu vào thì dễ hỏng việc.
Ấy là vào một đêm tháng tám nọ, ta bị tiếng sáo du dương đánh thức. Tiếng sáo ấy nghe ai oán lạ thường, tựa như tiếng khóc than nghẹn ngào, ta lần theo tiếng sáo đến giữa sân, chỉ thấy dưới ánh trăng một bóng lưng cô đơn, lạnh lẽo. Ta không biết rốt cuộc hắn đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghĩ rằng, ta không thể bỏ mặc hắn một mình như vậy.
Ta lấy ra hai vò rượu, hai người cứ thế đối ẩm dưới trăng. Hôm sau, chẳng hiểu sao ta lại tỉnh dậy ở Thính Nguyệt Cư của hắn, chuyện này thật khiến người ta ngượng ngùng quá đi…
Ngày mười tháng tám, Vương ma ma tươi cười hớn hở chuyển toàn bộ đồ đạc của hắn đến Thanh Huy Đường của ta. Hai người bọn ta cứ thế bắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-bi-ep-cuoi-ke-thu-cua-cha/1344482/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.