13.
Chuyến đi Khánh Thành lần này, quả thật công cốc.
Ta không hề cảm nhận được khí tức của Hồng Chúc tinh (nến đỏ thành tinh).
“Xem ra nó tu luyện nhanh hơn kiếp trước.”
Quý Thành Ngọc nói.
“Sao lại vậy?”
Ta húp một đũa mì, suốt đêm vội vã lên đường, sáng nay vừa đến thành, tranh thủ ăn bát mì hành lót dạ.
“Thế giới khởi động lại, nhưng oán khí, sát khí từng tồn tại trong cõi này lại không biến mất, ngược lại còn tích lũy qua từng lần luân hồi.”
Cho nên, luồng hắc khí vốn nhàn nhạt quanh thân người thường, giờ đã trở nên dày đặc và dính chặt.
Cho nên mới có ngày càng nhiều yêu quái tu luyện theo tà đạo xuất hiện.
Cho nên mới có ngày càng nhiều bi kịch nhân gian xảy ra.
Bát mì bỗng nhiên… không còn ngon nữa.
Ta quăng đũa, vỗ “cốc” một phát vào hồ lô.
“Này! Ý ngươi là —— tất cả là lỗi của ta?”
“Không.” - Quý Thành Ngọc đáp,
“Kẻ khởi đầu là ta.
Nếu ta phát hiện nhân tộc tồn tại sớm hơn, mọi chuyện đã chẳng thành thế này.”
Hừ, ai biết trong lòng hắn nghĩ gì.
Trả tiền mì xong, ta chuẩn bị lên đường, biết đâu quanh vùng còn nơi nào truyền tin về Hồng Chúc tinh.
Ta im lặng.
Hồ lô yên ắng rất lâu, cuối cùng Quý Thành Ngọc nói:
“Cô nương cũng chỉ là một linh hồn lạc vào nơi này.
Kết cục hôm nay, vốn chẳng phải ý nguyện của ngươi.
Ta thật sự… không nghĩ là lỗi của ngươi.
Kiếp trước ta nhốt ngươi lại,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-ga-cho-mot-vi-tru-yeu-su/2729945/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.