🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

16.

“Tiên Nhi, Tiên Nhi!”

 

Tiếng gọi dồn dập vang lên từ ngoài bếp.

Ta vội vàng đáp lại, chạy ra, thấy một phụ nhân mập mạp, nhăn mày bịt mũi như chê nơi này bẩn thỉu lắm vậy.

 

“Hôm nay thiếu gia mở tiệc chiêu đãi bằng hữu ở Nhã viện, ngươi chuẩn bị vài món nhắm rượu cho ra hồn.”

 

“Dạ, đã ghi nhớ.”

Ta cúi đầu cung kính, phụ nhân đó khẽ gật đầu, còn dặn thêm một câu: “Phải làm nhanh lên.”

Ta vâng dạ rối rít.

 

Đợi bóng bà ta khuất sau khúc quanh, ta mới duỗi thẳng lưng.

 

Chỗ này là phủ của Tú tài họ Lưu.

Ta đã hối lộ bà mối để trà trộn vào đám người, được phủ Lưu mua về làm tỳ nữ.

Nói đến bản lĩnh thật sự của ta, chẳng gì qua nổi chuyện… nấu ăn.

 

Chỉ mới giở chút thủ đoạn, đã được thiếu gia triệu đến bếp nhỏ chuyên trách nấu nướng.

Tính đến nay cũng đã mười ngày trôi qua.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Chắc Quý Thành Ngọc cũng đã tìm được thân phận mới, sắp sửa hội ngộ với ta rồi.

 

Vừa đặt thức ăn vào hộp, bà Trương tới ăn sáng hồi sáng đã quay lại hối thúc.

Thấy ta đã chuẩn bị đâu vào đấy, bà ta liền tươi cười xách đồ đi mất.

 

Một lát sau, nha hoàn trong phòng thiếu gia đến, nói thiếu gia muốn gặp ta.

Nguyên do là khách thấy món ăn có phần mới mẻ, khen ngợi vài câu, thiếu gia được thể hãnh diện nên gọi ta đến diện kiến.

 

Ta đá văng cái xương gà bị giấu lén dưới đất, ngoan ngoãn theo nha hoàn đi vào nội viện.

 

Thiếu gia cùng khách đang uống rượu trong đình giữa sân.

Vừa thấy ta, có người cất tiếng hỏi: “Chân giò nướng này nêm thêm gia vị gì mà đậm đà thế?”

 

Ở cái tiểu thế giới này, chuyện ăn uống chẳng mấy phong phú.

Thịt nướng cũng chẳng có lấy chút gia vị như hồi ta còn sống ở thế giới trước.

 

Chính vì ta lang bạt nhiều năm, tìm được kha khá nguyên liệu đặc biệt, nên món ăn mới có vị riêng như thế.

 

Ta mỉm cười, chỉ cần nghe giọng cũng biết người kia chính là… Quý Thành Ngọc.

Hơi ngẩng đầu nhìn, quả nhiên thấy hắn giả dạng một tú tài thư sinh, làm như chẳng hề quen biết ta.

 

Ta liệt kê vài nguyên liệu thông thường, rồi được thiếu gia cho lui.

 

Lúc quay người, Quý Thành Ngọc truyền âm đến:

“Tối nay ta sẽ đến tìm ngươi.”

 

Vì thiếu gia là kẻ háu ăn, nên đối xử với đầu bếp như ta cũng khá tử tế, cho hẳn một gian phòng riêng.

Khi tiếng canh ba vang lên, Quý Thành Ngọc lặng lẽ đẩy cửa bước vào.

 

“Có phát hiện gì không?”

 

Trong phòng không đốt đèn, sợ bị kẻ thức đêm ngoài viện nhìn thấy ánh sáng.

Hắn có thể nhìn rõ trong đêm tối, lặng lẽ ngồi xuống cạnh ta.

 

“Hậu viện Lưu phủ có một cái giếng.” 

Ta dùng truyền âm thuật nói với hắn.

Ở khoảng cách gần, truyền âm sẽ không sinh ra d.a.o động pháp lực, tránh bị yêu tà gần đó nghi ngờ.

 

Hắn khẽ gật đầu, ý bảo ta nói tiếp.

 

“Giếng ấy chẳng ai dùng, cả phủ đều chỉ lấy nước từ giếng trước viện.

“Hơn nữa chỗ đó vắng vẻ, không ai qua lại. 

Ấy vậy mà mấy hôm trước lại có một nha hoàn ngã xuống đó c.h.ế.t đuối.”

 

Quý Thành Ngọc suy nghĩ một lúc, hỏi ta có dò xét kỹ chưa.

 

“Có đến xem rồi, nước trong vắt, nhưng ta không dám dùng thần thức dò sâu.”

Ta ngẫm một chút, nói thêm: 

“Phủ này chẳng có người làm lâu năm, trừ v.ú nuôi của thiếu gia và các cô nương, số còn lại đều mới đến độ một, hai năm đổ lại.”

 

“Ừ, đúng với những gì ta điều tra được.”

 

Thì ra hắn giả làm tú tài du học, kết giao với thiếu gia nhà họ Lưu ở thi hội, rồi được mời ở lại.

Hắn lấy thân phận kẻ du học hỏi thăm tin tức trong trấn, từng nghe bóng gió rằng phủ họ Lưu thường xuyên thay người làm.

 

“Thay người”… e rằng là c.h.ế.t người thì có.

 

Nhưng lạ một điều — tại sao chỉ có ông cháu kia tìm đến cửa?

 

Không lý giải được, hắn nói ngày mai sẽ đích thân ra giếng xem thử.

 

Trước khi rời đi, hắn bỗng nói:

“Ngươi nấu ngon vậy, thật khiến ta áy náy vì đã để ngươi ăn canh gà ta nấu hôm nọ.”

 

Trong bóng tối không rõ mặt hắn ra sao.

Nhưng ta đoán, chắc là đang cười.

 

“Người ta nói, muốn nắm được tim đàn ông, phải nắm chắc cái bao tử. 

Vậy lúc nào ngươi mới yêu ta đây?”

 

Yêu ta đi, nhanh lên chút.

Ta còn muốn hoàn thành nhiệm vụ để ước nguyện một điều nữa kìa.

 

“Ngụy biện. Thế chẳng phải đầu bếp thiên hạ đều được người người say mê rồi sao?”

Hắn cũng đáp lại bằng giọng đùa giỡn.

 

Nói rồi, không biết từ đâu móc ra một vật, đeo vào tay ta.

Tựa như chuông nhỏ, nhưng lắc tay thì không phát ra tiếng.

 

“Sợi dây này có hai đầu, một trên tay ta.”

 

Hắn đưa tay lại gần, ta chạm vào được sợi tơ mảnh ấm nóng quấn quanh cổ tay hắn.

 

“Sợi tơ này là râu dài của hồ ly, chuông vàng bên trong có ẩn thuật mê hoặc. 

 Mỗi lần ngươi lắc, sẽ làm động đến… tình cảm của ta.”

 

Nghĩa là nếu để mặc, hắn vốn không thể yêu ta.

Chỉ còn cách dùng chút tiểu xảo này hỗ trợ.

 

Trong bóng đêm, ta khẽ mím môi, cười nhạt không thành tiếng.

 

Bởi ta biết…

Dù ở thế giới nào đi nữa, cũng sẽ không có ai thật lòng yêu ta.

 

Cũng tốt thôi.

Vốn dĩ ta chẳng còn điều gì vướng bận.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.