Thích Dung hỏi ngược lại: “Điều đó quan trọng lắm sao?”
Giả Như Ngọc nghẹn không nói được lời nào, thực sự không quan trọng. Một gián điệp ẩn mình ở Trung Nguyên, một khi bị lộ thân phận, chỉ còn con đường chết.
Bà ta ẩn mình đến giờ chỉ để chờ Tiêu tướng quân đến Hoành Dương. Nay mục đích đã đạt, chỉ cần kéo dài thời gian với người trước mặt, coi như nhiệm vụ hoàn thành.
Thích Dung cười nhàn nhã nhìn bà ta, tay xoa nhẹ cán dao.
Nếu động thủ, mười Giả Như Ngọc cũng không phải đối thủ của nàng.
Ngôi nhà phía sau Giả Như Ngọc là một tiểu viện tứ hợp, trong không khí thoang thoảng mùi máu tanh nhạt. Thích Dung nhanh chóng ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy một bóng đen phóng qua mái nhà và biến mất.
Rõ ràng, có người đã nhanh hơn nàng một bước. Khi nàng còn đang dây dưa với Giả Như Ngọc ở ngoài, kẻ kia đã xâm nhập vào trong. Tiêu Phong Việt bị trọng thương khó lòng qua khỏi, e rằng lành ít dữ nhiều. Chỉ có điều không biết kẻ đến là ai?
Giả Như Ngọc không hài lòng nói: “Nói nhảm ít thôi, hôm nay ngươi không vào được đâu, trừ phi giết ta.”
Nụ cười của Thích Dung thu lại, nàng không muốn phí thời gian với bà ta nữa, liền nói: “Mạng của người đáng giá thế sao? Nếu người không để ta vào, e rằng người bên trong sẽ gặp nguy hiểm.”
Giả Như Ngọc ngẩn người, ngờ vực hỏi: “Ý ngươi là gì?”
Thích Dung chỉ lên mái nhà, nói: “Vừa rồi ta thấy có một bóng đen lướt qua. Trong nơi này, còn thứ gì quý giá hơn mạng của Tiêu Phong Việt nữa chứ?”
Giả Như Ngọc nhìn nàng không chút biểu cảm.
Thích Dung tiếp tục: “Dù người không tin ta, chẳng lẽ người không ngửi thấy mùi máu tanh sao? Nên vào kiểm tra thử chứ.”
Giả Như Ngọc khẽ ngửi, quả nhiên trong không khí có một mùi khác thường. Trong lòng bà ta bỗng nhiên hoảng loạn, nửa tin nửa ngờ bước vào cửa.
Trong tiểu viện, tiền giấy rải đầy đất, đám vệ sĩ gác cửa nằm la liệt, đã chết cả rồi. Mỗi người đều bị một chưởng đánh vỡ xương sọ, tủy xương chảy ra từ mũi, mắt lồi hẳn ra ngoài, chết trong tư thế vô cùng kinh hoàng.
Cảnh tượng trong sân hỗn độn, thi thể nằm rải rác quanh miệng giếng. Giả Như Ngọc kinh hãi không chịu nổi, lảo đảo bước vào trong nhà, run rẩy đẩy cửa, bên trong không khác gì ngoài sân, bà ta không khỏi hít sâu một hơi.
Thích Dung đứng trong sân, ngồi xổm xuống kiểm tra vết thương trên thi thể, rồi bước ra khỏi tiểu viện một cách thong thả.
Ngày mùng ba tháng Chạp, tuyết đã rơi suốt mấy ngày, và hôm nay đã ngừng. Trước Tân Liễu Trang, tuyết trắng phủ đầy đất, ánh sáng ấm áp lóe lên, gió xuân nhẹ nhàng thổi qua.
Thích Dung ngồi trên bậc thềm, nhấm nháp món mứt hoa quả vừa mua. Vị ngọt nhè nhẹ, thoảng chút chua, không ngon bằng loại mứt Phương Hủ Chi hay mang theo bên mình.
Có rất nhiều người không có thiệp mời giống nàng, chỉ có thể đứng trên bậc thềm xem náo nhiệt, không vào được Tân Liễu Trang.
Đám người giang hồ đi qua bậc thềm còn đông hơn cả hôm đại hội Vấn Kiếm trước sơn trang Vấn Kiếm. Thích Dung ngước mắt lên thì thấy một người quen đứng trước cửa sơn trang, không ai khác chính là Tô Thanh Y, trông chẳng ra hình người nữa.
Y có vẻ gầy hơn, mặc một chiếc áo choàng dày dặn quý phái nhưng vẫn không che giấu được sự mệt mỏi, đang bước qua cửa sơn trang đi vào. Bên tai Thích Dung vang lên tiếng bàn tán của người qua đường, phần lớn đều là những lời về Vấn Kiếm Minh và lầu Hóa Vũ ai sẽ thống nhất võ lâm.
Đúng lúc này, La Huyền một mình cưỡi ngựa đến, y mặc chiếc áo dài giản dị, mặt không chút cảm xúc, mặc cho người đời chỉ trỏ.
Lại một làn sóng bàn tán vang lên, La Huyền xuống ngựa, bước thẳng về phía Thích Dung, đám đông xung quanh liền im bặt.
“Để cô chờ lâu rồi.” La Huyền chắp tay nói.
Thích Dung đứng dậy phủi tuyết trên người, mỉm cười: “Không lâu, lời nhắn huynh mang giúp ta thế nào?”
La Huyền đáp: “Tất nhiên là đã xong xuôi. Từ thiếu hiệp và Đường cô nương đã xuất phát đến Đường môn từ hôm qua, còn Nhan Thần Y thì không biết đi đâu rồi.”
Thích Dung hỏi: “Nhan Dự đã đi rồi ư?”
La Huyền đáp: “Cô rời đi không bao lâu thì y cũng đi, không hề từ biệt, không biết y đi đâu.”
Thích Dung cười lạnh một tiếng, còn có thể đi đâu nữa, tám phần là đi tìm Phương Hủ Chi rồi.
La Huyền vừa gặp Thích Dung, tay đã ngứa ngáy, không nhịn được muốn thử sức. Y nắm chặt thanh kiếm trong tay, háo hức nói: “Chuyện cô đã hứa với ta...”
Y hệt như một con ngựa hoang, trong mắt chỉ còn mỗi chuyện đánh nhau, đôi mắt lấp lánh ánh sao.
Thích Dung nhanh chóng liếc quanh vài lần, thấy ánh mắt của đám người xung quanh đang dán vào hai người họ, sợ bỏ lỡ điều gì. Nàng vội ngăn lại: “Mau thu kiếm về đi, thiếu hiệp. Huynh yên tâm, chuyện ta hứa với huynh nhất định sẽ làm, nhưng chỗ này... không thích hợp lắm đâu.”
La Huyền không cam lòng nhưng cũng thu kiếm về, quyết tâm nói: “Đúng là không thích hợp, đợi sau đại hội anh hùng, chúng ta sẽ đánh.”
Mang theo thiệp mời của sơn trang Thanh Phụng, hai người họ vào Tân Liễu Trang mà không gặp trở ngại nào. Có tỳ nữ dẫn họ vào trong, đến khu vực tiệc đãi khách tại Tạ đình ở hậu sơn, tỳ nữ dẫn bọn họ đến bên ngoài Tạ đình thì rời đi.
Khi xung quanh không còn ai, La Huyền mới hỏi: “ Mấy ngày qua Thích cô nương làm gì?”
Thích Dung thản nhiên đáp: “Đi giết Tiêu Phong Việt.”
Đó vốn là điều nàng đã hứa với La Thanh Phụng, nhất định phải giết Tiêu Phong Việt. La Huyền là người của sơn trang Thanh Phụng, lại vì tìm Tiêu Phong Việt mà lùng sục mấy ngày, tất nhiên phải biết chuyện về Tiêu Phong Việt.
La Huyền hơi cau mày, kinh ngạc nói: “Giết Tiêu Phong Việt? Ông ta trốn đến Hoành Dương rồi ư?”
Thích Dung nhún vai: “Đừng nhìn ta như vậy, ta cũng chỉ tình cờ biết thôi.”
La Huyền cười nhẹ, tìm được Tiêu Phong Việt là một tin vui lớn cho Trung Nguyên: “Thảo nào ta lật tung cả Lĩnh Nam cũng không tìm thấy ông ta, hóa ra ông ta đã sớm chuẩn bị đường lui. Ông tachết rồi?”
Thích Dung gật đầu: “Chết rồi, không chỉ chết mà còn chết rất thảm, một đòn chí mạng.”
Máu chảy ra từ thất khiếu, hai tay bị chặt, Tiêu Phong Việt và A Đồ đều chết theo cách giống nhau.
Người giết bọn họ ra tay cực kỳ tàn nhẫn, võ công xuất chúng, có thể trong một nhịp thở gi ết chết A Đồ, đồng thời giết luôn Tiêu Phong Việt. Năm tên vệ sĩ gác cửa bị đánh chết chỉ trong chớp mắt. Người có nội lực như vậy, trong giang hồ chỉ có vài người.
“Cô giết à?”
Thích Dung bực bội lườm y: “Nếu ta có bản lĩnh giết người chỉ bằng một chiêu, ta đã không bị ông ta đánh trọng thương ở sơn trang Thanh Phụng rồi. Thực ra, ta cũng đang suy nghĩ, rốt cuộc là ai đã giết ông ta.”
La Huyền nói: “Nghe cô nói vậy, hình như cô biết người đó là ai.”
Thích Dung hơi nhướng mày, nói: "Có lẽ biết đấy, nhưng nếu không gặp người đó ở Hoành Dương, ta cũng không chắc chắn."
"Ai?"
Thích Dung ngoắc ngón tay với y, khiến La Huyền tò mò cúi xuống gần, chỉ nghe nàng nói: "Thánh chủ Nam Cương, Mộ Dung Nham."
Trong tiểu viện, có mùi hương nhè nhẹ thoảng qua, mặt đất đầy giấy tiền vàng mã, bóng đen kia với khinh công quen thuộc, thêm vào vết thương tàn độc trên trán của đám thủ vệ. Gộp lại những điều này, ngoài Mộ Dung Nham của Nam Cương, nàng không nghĩ ra được ai khác.
Trong Tạ đình, tiệc đã được bày ra hơn mười bàn, chia theo quy mô môn phái mà ngồi. La Huyền dẫn Thích Dung bước vào đình, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Không xa có một bàn của đệ tử phái Hoa Sơn, vang lên tiếng họ thì thầm: "Nghe nói sơn trang Thanh Phụng bị Tiêu Phong Việt thiêu rụi, vậy mà vẫn có người đến Tân Liễu Trang."
Có người đáp lời: "Chuyện này thì có gì lạ, Không Động cũng cử người đến, ngay cả tiền bối Diệp Kình Vấn cũng đến Hoành Dương, người của sơn trang Thanh Phụng đến không có gì ngạc nhiên."
"La Thanh Phụng vừa mới chết, xương cốt còn chưa lạnh mà đệ tử đã vội vàng tranh danh đoạt lợi."
"Cũng dễ hiểu thôi, ngôi vị võ lâm chí tôn, ai mà không muốn ngồi."
"..."
Giang hồ nhân sĩ tụ họp, chỉ có hai chuyện để làm: một là nói thị phi, hai là phân cao thấp.
Thích Dung và La Huyền nhìn nhau, không nói lời nào, vô cùng ăn ý quay mặt sang hướng khác. Nhưng dù tránh thế nào thì chuyện thị phi cũng không ngừng, bên kia vừa bàn chuyện của sơn trang Thanh Phụng và Không Động, bên này không chịu thua, lại nhắc đến chuyện triều đình.
"Nghe nói gần đây trong cung truyền ra một bí sự, liên quan đến người ngồi trên ngai vàng hiện tại, có lẽ người đó chỉ là kẻ giả mạo."
Thích Dung và La Huyền lại nhìn nhau, lặng lẽ đổi hướng lần nữa.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.