Đầu óc Thích Dung quay cuồng, lồ|\|g ngực đau thắt, dạ dày cuộn lên từng cơn, cổ họng tràn đầy mùi máu tanh.
Nàng nhắm mắt nheo lại nhìn quanh bốn phía, nơi này ánh sáng lờ mờ, góc tường le lói ánh nến, bốn bức tường gồ ghề không bằng phẳng, không có cửa sổ, chỉ có một cánh cửa, trông như đang ở trong một căn mật thất nào đó. Trong phòng không thấy lỗ thông gió.
Lúc ở sơn trang Vấn Kiếm, khi lẻn vào từ đường của sơn trang, nàng may mắn phát hiện ra một bí mật. Chính là các danh môn chính phái thường thích xây dựng mật đạo, mật thất dưới lòng đất để phòng bất trắc. Môn phái càng lớn, mật thất càng được xây dựng kín đáo.
Sơn trang Thanh Phụng quyền thế lớn, có thể xây dựng hồ trên đỉnh núi, mật thất nhất định cũng được xây vô cùng bí mật.
Thích Dung lơ đãng, nàng càng thêm hoa mắt choáng váng, cảm giác buồn nôn càng dâng lên, đành nhắm mắt lại.
"A Dung." Phương Hủ Chi sải bước vào mật thất, ngồi bên giường nhìn Thích Dung.
Thích Dung chậm rãi mở mắt rồi hỏi: "Phương đại ca, Tiêu Phong Việt đâu rồi? Ông ta chết chưa?"
Phương Hủ Chi thấy nàng còn có sức bận tâm đến chuyện sống chết của Tiêu Phong Việt thì quả thật không sao, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, đáp: "Tiêu Phong Việt bị trọng thương, nhưng chưa đến mức chết."
Thích Dung tức đến thở không thông, hỏi tiếp: "Chạy rồi à?"
Nàng đã tốn biết bao sức lực mới khiến ông ta phải dốc hết chút sức lực cuối cùng, thế mà nàng vẫn chưa giết được ông
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-khong-phai-doa-kieu-hoa/2138562/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.