ฅ^•ﻌ•^ฅ Edit by meomeocute ฅ^•ﻌ•^ฅ
🌟 ( thêm chương, sửa đổi)
Thế nhưng nụ hôn này đầy vẻ vội vã, Thời Thư dùng sức đụng vào hàm dưới của hắn, Tạ Vô Sí lùi lại một bước tựa vào khung cửa sổ, đôi môi khô khốc dán chặt vào nhau.
Thời Thư vừa tức giận hôn hắn, chà xát môi hắn, phải kiễng chân, có chút khó khăn, may mà Tạ Vô Sí đã cúi đầu xuống.
Quản gia ngoài cửa vừa bước lên một bước đã sợ hãi "rầm" một tiếng bỏ chạy, Thời Thư chần chừ một thoáng, nhưng nghĩ đến Tạ Vô Sí có thể xử lý, cùng lắm thì nói là người em mắc chứng hoang tưởng đang phát bệnh.
Môi Thời Thư khó khăn dán chặt vào môi hắn, quá thô lỗ, khiến môi răng va chạm đến đau.
Ngọn lửa trong lòng Thời Thư đang cháy, Tạ Vô Sí người này một chút cũng không thay đổi, vẫn y như cũ, dùng cái chết của hàng chục vạn quân binh phe mình để hạ bệ tiền đồ của Phùng Trọng Sơn, làm sao hắn có thể buông dao đồ tể? Hắn chỉ rửa sạch máu trên tay, rồi mới vào cửa mỉm cười với cậu.
"Thời Thư... sao vậy?"
Tạ Vô Sí vừa mở miệng thì môi đã bị chặn lại.
"Chúng ta là gương vỡ lại lành sao?"
Thời Thư hôn trong miệng hắn, nhưng kỹ thuật cứng nhắc không tốt, Tạ Vô Sí bị hôn "chụt~" một tiếng, quay đầu đi, tay cứng đờ không biết có nên đẩy cậu ra không. Một lọn tóc rũ xuống, che đi ánh mắt lạnh lẽo của Tạ Vô Sí, làm tan đi vài phần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-la-cuon-vuong-nguoi-xuyen-viet-doi-chieu-to/2874056/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.