ฅ^•ﻌ•^ฅ Edit by meomeocute ฅ^•ﻌ•^ฅ Quân vụ khẩn cấp, sao lại có nữ nhân ở đây? Huống hồ lại bị trói ngược tay ra sau, như một bao bố bị vứt đi, lộ ra một búi tóc đen nhánh, hành vi quả thực thô bạo. Thời Thư nói: “Các người bắt nữ nhân đều trói ngược hai tay, cưỡng chế lôi đi à?” Tân Tân: “Ta là kẻ thô lỗ, không hiểu.” “……” Thời Thư nhìn kỹ mặt nàng, nữ nhân cũng ngẩng đầu lên, sau vài giây nhìn thẳng vào mắt, Thời Thư nhếch mày cười vẻ hóng hớt: “Hai ba năm trước, khi mới quen nàng bị quan binh truy sát, đêm gặp phụ thân nàng, ta cũng bị người truy sát. Chúng ta vẫn chẳng tiến bộ chút nào nhỉ.” Người trước mắt đột nhiên ngẩng đầu, một khuôn mặt trái xoan tú mỹ. Nguyên Tiểu Thụ mừng buồn lẫn lộn: “Ân——” Thời Thư nói: “Đừng gọi cái xưng hô đó... Khó nói lắm.” Người ở nhà đó khó nói. Tiểu Thụ hỏi: “Ngươi vẫn ổn chứ?” Thời Thư: “Đa tạ phụ thân ngươi đã không giết ơn~ Chỉ bị thương ngoài da ở lưng, không đáng ngại. Các ngươi mau thả nàng ra. Ngươi ở Bắc Mân thế nào rồi?” “Ta——” Tân Tân và những người khác cởi trói cho Tiểu Thụ, ngắt lời nói: “Nhị công tử, nữ nhân này lai lịch mập mờ, liệu có nên đợi đại nhân tiếp khách xong, cùng thẩm vấn không?” Thời Thư chợt tỉnh, thân phận Tiểu Thụ thật khó xử, cẩn thận hơn một chút cũng tốt: “Vậy thì đưa nàng đến phòng trước ăn cơm, các ngươi hãy nghỉ ngơi thật tốt, đợi Tạ Vô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-la-cuon-vuong-nguoi-xuyen-viet-doi-chieu-to/2874076/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.