ฅ^•ﻌ•^ฅ Edit by meomeocute ฅ^•ﻌ•^ฅ Ánh nắng trắng xóa chiếu rọi sân đình, giữa non bộ và rừng trúc là một vài bóng mát. "Ào ào...", tiếng nước chảy róc rách. Thời Thư đứng bên giếng nước, cúi đầu uống một ngụm nước lạnh buốt, cong lưng, nửa lưng trần trắng nõn tinh khiết, những vết sẹo đã bong vảy. "Ục ục..." Thời Thư nhổ nước ra, súc miệng sạch sẽ mùi máu, "Cái răng này còn đau mấy ngày nữa? Cánh cửa này còn đóng mấy ngày nữa? Mấy ngày rồi? Sẽ giam ta bao lâu?" Thời Thư vừa định ngậm thêm lát gừng vào miệng, thì ở cổng sân, Tạ Vô Sí, trong bộ quan phục màu đỏ tía, bước vào. Trong chớp mắt, Thời Thư nhướng mày, "mất thị lực" nhanh như chớp, tăng tốc lao vút vào trong nhà. Tiếng bước chân theo sát phía sau, Thời Thư đi đến thư phòng giả vờ đọc sách, Tạ Vô Sí đến thư phòng, Thời Thư lại chạy về phòng ngủ, nghĩ bụng lần này Tạ Vô Sí sẽ không đuổi theo nữa. Nhưng tiếng bước chân vẫn nối gót. Thời Thư ngồi xuống giường, tiện tay lật một cuốn sách, giả vờ đọc. Không ngờ, Tạ Vô Sí đến ngồi cạnh cậu: "Răng vẫn đau à?" Thời Thư đặt sách xuống, nói chuyện như bình thường: "Cũng được, bây giờ cơ bản là sắp khỏi rồi, không có gì to tát. Mấy ngày nay ngươi ở đâu vậy?" "Bàn bạc quân vụ." Tay Tạ Vô Sí vươn ra chạm vào mặt cậu. Hàm dưới trắng nõn thanh tú, da thịt sạch sẽ mịn màng. Thời Thư để hắn v**t v* mặt, không nói gì, cho đến khi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-la-cuon-vuong-nguoi-xuyen-viet-doi-chieu-to/2874078/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.