ฅ ^•ﻌ•^ฅ Edit by meomeocute ฅ^•ﻌ•^ฅ Người quỳ gối trên nền đất vàng, tay dâng một phong mật thư. Còn Tạ Vô Sí thì ngồi trên ghế chủ tọa, được đội quân chiến thắng vây quanh. Sau cuộc tàn sát kéo dài, ánh mắt và thần sắc hắn càng thêm u ám không lộ ra, tự toát ra vẻ lạnh lùng. Không xa đó, là quân Tạ sừng sững dày đặc, tạo thành thế hổ lang. Người đến bẩm báo: “Đây là mật thư của tướng quân ta, Đại tướng quân bình định loạn lạc cả nước, chúng ta vô cùng khâm phục, nếu Đại tướng quân muốn tiến vào cửa thành Đông Đô, tướng quân ta nguyện tự mình mở cửa nghênh đón, giúp Đại tướng quân hoàn thành đại kế!” Tạ Vô Sí nhàn nhạt nói: “Tướng quân các ngươi là ai?” Người đến đáp: “Điện tiền Đô chỉ huy sứ, hiện đang nắm Hoàng Thành Tư, Chử Đức.” Tạ Vô Sí nghe vậy, mỉm cười: “Điện tiền Đô chỉ huy sứ, nắm giữ mấy chục vạn cấm quân, thì ra là Chử tướng quân bị quân Mân đánh bại liên tiếp?” Người này bị sỉ nhục ấp úng nói: “Tướng quân không thể chống cự, thực sự là bệ hạ sáng lệnh chiều thay, ép người quá đáng…” Tạ Vô Sí: “Cũng được, xem ra Chử tướng quân minh mẫn thông suốt, lòng có chí lớn. Ngày mai, hãy gặp nhau ở cửa thành Đông Đô vậy.” Mọi người không hiểu ý hắn, người này không ngờ mọi việc lại tiến triển thuận lợi, vội vàng quỳ tạ: “Vâng!” Người đó quỳ lạy ra ngoài, mọi người bàn tán xôn xao, hỏi Tạ Vô Sí: “Lẽ nào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-la-cuon-vuong-nguoi-xuyen-viet-doi-chieu-to/2874111/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.