Tướng Quân đến sát cạnh ta, bàn tay to lớn của lão đưa tới nâng mặt ta lên. Ta không muốn nhìn lão, nhưng bị lão thô bạo bóp lấy cằm, ép ta phải nhìn thẳng. Ta muốn lui lại phía sau, muốn vùng ra thoát khỏi sự kìm kẹp nhưng những sợi dây xích này và cả sức mạnh vô biên của lão không phải thứ để trưng, ta có cố gắng đến đâu cũng không vùng ra nổi. Vậy nên ta lựa chọn nhắm mắt lại, không nhìn lão, không đối diện với thực tại.
"Ngươi cũng có ngày hôm nay! Lí Thái! Lí Thái!..." Giọng nói của lão rít lên, nửa yêu nửa hận đan xen, quấn quýt. Ta hoảng hồn, không phải vì lão gọi sai tên ta mà là bởi tuy sai tên ta nhưng lại đúng tên của... người cha đã mất của ta.
Tướng Quân quen cha ta ư?
Sao lại có chuyện lạ lùng này?
"Ngày đó nếu không phải ngươi dứt khoát bỏ ta đi, cũng sẽ không... Cũng sẽ không..."
Lão ta đột ngột buông tay, ta hơi giật mình, không kiềm chế được mà mở mắt nhìn lão. Đôi tay lão buông lõng xuống hai bên hông, đầu cúi gằm u ám và bất lực. Lão không nhìn ta, chỉ lẩm bẩm những điều ta không hiểu: "Ngươi bất nghĩa trước, giờ cũng đừng trách ta vô tình."
"Vì hai mẹ con nó mà ngươi dứt áo đi, nợ phong lưu của ngươi, giờ để nó trả!"
"Ta không tin!"
"Ta không tin!"
"..."
Đôi mắt lão vằn đỏ quay ngắt sang nhìn ta căm hận, ánh mắt ấy thật sự quá thấm người, làm ta sợ đến run rẩy. Nhưng dù sợ lại còn có thể thế nào?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-la-nam-phan-dien-so-mot/280372/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.