Lúc này, Ôn Phủ Mịch ngửi thấy được một mùi hương nhẹ nhàng.
Men theo hương hoa, hắn nhìn thấy một chậu hoa đặt trên bệ cửa sổ.
Lá cây màu xanh pha chút vàng nhạt, mang theo một mùi hương nhẹ nhàng, duyên dáng như ngọc.
“Đó gọi là hoa lan.” An Hinh thấy Ôn Phủ Mịch vẫn nhìn chậu hoa kia, liền đoán chừng nói: “Ngươi có thích không? Tặng cho ngươi.”
Ôn Phủ Mịch lắc đầu một cái, hắn chẳng qua chỉ cảm thấy, chậu hoa này, đặt trong phòng của An Hinh rất thích hợp.
“Ngươi năm nay có phải chuẩn bị đi học?” An Hinh hỏi.
“Ừ.” Ôn Phủ Mịch thu lại ánh mắt đang đặt trên chậu hoa kia.
“Vậy, ta lại dạy ngươi mấy chữ trước nha.” An Hinh ngồi ở trên cái giường nhỏ của mình, vỗ vỗ bên người, ý bảo Ôn Phủ Mịch ngồi xuống.
Ôn Phủ Mịch do dự.
Mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng hắn dù sao cũng là nam, bình thường cũng không chơi cùng những bé gái cùng tuổi khác, chứ đừng nói là tỷ tỷ lớn hơn mình.
Nhưng hôm nay, không biết làm sao, hắn lại nghe lời làm theo.
Hắn ngồi bên cạnh An Hinh, lặng lẽ nhìn cô.
Tóc An Hinh rất dài, vừa dày vừa đen nhánh, giống như tơ lụa đẹp nhất.
Ánh mặt trời hắt vào phía trên, tỏa ra thứ ánh sáng tinh khiết.
Đó là ký ức tuổi thơ của hắn, ký ức khắc sâu tận xương tủy.
Từ sau đó, Ôn Phủ Mịch bắt đầu thân thiết hơn với An Hinh.
An Hinh rất chăm sóc hắn, thường xuyên dạy hắn rất nhiều đạo lý, còn dạy thêm cho hắn.
Thời gian, mỗi ngày trôi qua,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-la-thuc-sac/2106923/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.