nghe đến ngẩn người, bật cười hỏi nàng nghĩ đâu ra những chuyện này. Nàng dừng tay đang dọn dẹp giường chiếu cho ta, giọng bỗng trở nên gấp gáp: "Nương nương vốn nhân từ, nhưng chốn Đông cung này đâu phải ai cũng tốt!"
Dung cô cô cùng ta lớn lên từ thuở bé, tình như tỷ muội ruột thịt. Lời nàng nói, nếu là kẻ khác ta đã phạt tám mươi trượng rồi.
Ta dịu dàng an ủi nàng: "Thôi nào, đừng bận tâm nữa. Chẳng lẽ những chuyện này ta không rõ hay sao? Ta thật sự không để bụng đâu. Tranh giành hư danh để làm gì. Huống hồ, đâu phải chuyện sống còn. Vả lại, nếu là nàng ấy, ta cũng sợ hãi. Hơn nữa, phần lớn những chuyện này đều do mẫu thân nàng ấy dạy bảo. Ta đều hiểu cả. Chúng ta cứ an tâm chăm sóc Thiền nhi, sống cuộc sống của riêng mình."
Ánh mắt Dung cô cô chất chứa nỗi thất vọng tràn trề. Những chuyện này, ta nào có không hay. Tổ mẫu và mẫu thân ta đều xuất thân dòng dõi cao quý, từ nhỏ ta đã được cách dạy dỗ. Những lẽ đời này, ta đã hiểu thấu từ lâu rồi.
Thực lòng ta không màng đến, tranh giành cũng chẳng ích gì. Tranh giành rồi có mang lại cho ta cuộc sống viên mãn hay không? Thái tử thà ở bên cạnh Tần Vận Nùng bệnh tật không thể thị tẩm, cũng không muốn bước chân đến chỗ các phi tần khác. Địa vị trong Đông cung đã định sẵn theo ý Thái tử.
Huống chi, bệnh tình Tần Vận Nùng ngày càng trầm trọng, ta tranh giành với nàng ta có nghĩa lý gì. Thứ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-la-trac-phi-cua-thai-tu/997187/chuong-8.html