Từ Bắc Vọng nặng nề gật đầu, trong lòng còn suy nghĩ thêm.
Chẳng lẽ nương nương có tâm sự gì trong lòng, không thể quên được?
Ông!
Đệ Ngũ Cẩm Sương phẩy nhẹ tay áo, một phi thuyền hình thoi màu tím lơ lửng ở hư không, không kiên nhẫn nói: “Cút ngay lập tức!”
Từ Bắc Vọng không để ý lạnh lẽo quanh người, mặt dạn mày dày hỏi: “Nương nương, nếu nhiệm vụ hoàn thành mĩ mãn, liệu ngài có thưởng cho ta hay không?”
Đệ Ngũ Cẩm Sương âm thầm đánh giá Từ Bắc Vọng, giống như muốn nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn, sau đó nàng khẽ gật đầu.
Sắc mặt Từ Bắc Vọng bình thản như cũ, nhưng đáy mắt lại lộ ra một tia mừng thầm không dễ dàng phát hiện.
Lục vĩ yêu hồ, dù ta lên núi đao xuống biển lửa cũng phải bắt được ngươi!
Đến lúc đó, ta mới có thể tự mình đan tất đen để Lão Đại đeo vào chân.
Dù sao việc tu luyện của hắn phần lớn đều nhờ vào việc chặn cướp cơ duyên, cho nên rất thừa thãi thời gian.
“Ngươi đang khiêu chiến sự kiên nhẫn của bản cung ư?”
m thanh lạnh lùng truyền đến một lần nữa.
“Nương nương, gia vị làm đồ ăn gia vị đều để ở phòng bếp.”
Vừa nói xong, Từ Bắc Vọng rót chân khí vào vào phi thuyền rồi lao đi, tạo thành một đường cong màu tím trên không trung.
Đệ Ngũ Cẩm Sương đứng tại chỗ, khẽ nhăn mày.
Phế vật, ngươi đã dạy bản cung nêm nếm kiểu gì chưa!
….
….
Từ Bắc Vọng lúc đầu cũng không hiểu rõ cách sử dụng phi thuyền, cho nên đường bay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-la-tuy-tung-cua-nu-phan-dien/1065670/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.