Người và hồ ly đang đứng đối mặt với nhau.
Sau một hồi giằng co, Tiểu La Lỵ nhẹ nhàng tiến lên một bước, đột nhiên nắm lấy tay nam tử áo trắng, ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Ca ca, chỉ cần đưa máu giao long cho ta thì ngươi muốn gì cũng được.”
Nàng vừa quyến rũ vừa rụt rè, phong thái quả thật động lòng người. Sau đó, nàng lại vừa xấu hổ vừa hờn dỗi, chủ động tiếp xúc cơ thể để bắt đầu dùng phép mê hoặc. Ánh mắt Từ Bắc Vọng trở nên đờ đẫn, đó là cảm giác gì vậy?
Giống như ngươi đang xem một bộ phim hành động gay cấn, thì nhân vật nữ chính cách một màn hình đột nhiên lẩm bẩm tên của ngươi: “Vẫn chưa đủ, ngươi qua đây đi.”
Rất nhanh sau đó, thần trí của hắn đã rõ ràng trở lại.
Lụa đen của nương nương còn hấp dẫn hơn cả triệu lần.
Tiểu La Lỵ trước mặt này, nếu nàng ta bị đánh một quyền, chắc sẽ khóc thút thít lâu lắm đây?
Nhận thấy sự thay đổi của người bên cạnh, vẻ mặt ngại ngùng của Tiểu La Lỵ đột nhiên đông cứng lại, nàng sững sờ nói: “Ca ca, ta… ta không đẹp sao?”
Từ Bắc Vọng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, cau mày nói: “Xin lỗi, ta không có hứng thú với nữ nhân.”
Ngoại trừ Lão Đại.
Kế sách cẩn trọng e dè hết tác dụng, Tiểu La Lỵ tuyệt vọng ai oán, âm thanh từ mềm mại chuyển sang lạnh lẽo: “Ngươi nhất định phải làm kẻ thù với Hồ tộc sao?”
Ngay lập tức, vẻ mặt Từ Bắc Vọng trở nên u ám, khí huyết ngập trời.
Mặc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-la-tuy-tung-cua-nu-phan-dien/1065730/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.