Một thiếu nữ vận váy hồng nhẹ nhàng bước ra từ đám đông.
Chừng độ mười tám đôi mươi, dung nhan kiều diễm, răng ngọc môi hồng, tay cầm nhuyễn tiên, dáng vẻ oai phong lẫm liệt, đứng đó như đóa mẫu đơn giữa mùa gió xuân, thanh nhã mà uy nghi.
Phía sau còn theo hai gã gia đinh, thoạt nhìn liền biết là thiên kim nhà quyền quý.
Không ít người trong đám đông nhận ra nàng, bắt đầu xì xào bàn tán:
“Là đại Lục tiểu thư! Phen này tiểu ăn mày kia xem như được cứu rồi.”
“Đúng vậy, đụng phải Lục đại tiểu thư, xem ra mấy tên kia xui xẻo rồi.”
Đám thư sinh lập tức ngây người nhìn.
Thiếu nữ vừa có vẻ kiều mỵ lại mang khí khái anh hùng như vậy, bọn chúng thật chưa từng thấy bao giờ.
Chỉ riêng Hàn Diệp ánh mắt vẫn thản nhiên như nước giếng thu, không chút rung động.
Quả như lời hắn từng nói, trong lòng đã có La Vân Khỉ, thì khó lòng dung thêm bóng hình nữ tử khác, nhất là hạng người có ý v* v*n.
Lục Vân Thải đã quen ánh nhìn ngưỡng mộ của bao kẻ, lại thấy Hàn Diệp lãnh đạm như thể chẳng xem nàng ra gì, ngược lại lại dấy lên hứng thú trong lòng nàng.
Chỉ thấy nam tử nọ vận trường sam màu thiên thanh, vai rộng eo thon, dáng người cao ráo; lông mày kiếm như họa, mắt dài sâu lắng, sống mũi cao thẳng, môi mỏng khép chặt, tuy áo quần giản dị nhưng khí độ trầm ổn, cử chỉ đĩnh đạc, mơ hồ toát ra khí chất quý hiển, bất phàm.
Lục Vân Thải bất giác nhìn thêm vài lượt,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-mang-sieu-thi-xuyen-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/2920775/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.