Mặc Thiên lập tức đưa tay vào túi Sở Dương lục tìm.
Kết quả, chiếc vòng tay đúng là cái mà Sở Dương từng tặng cô.
Nhưng điều kỳ lạ là, lúc tặng chỉ có một chiếc, vậy mà giờ đã thành một đôi…
Chiếc vòng này, lúc trước Mặc Thiên đã bảo Sở Dương đi tìm chiếc còn lại.
Người sở hữu nửa còn lại của cặp vòng này, chắc chắn là quý nhân của nhà họ Sở.
Khi ấy Sở Dương còn nói muốn nhờ cô tìm giúp.
Không rõ từ bao giờ, cậu ta đã tự tay tìm đủ cả đôi…
Cặp vòng này vốn dĩ là một cặp song sinh, là báu vật được để lại bởi người có công đức cực cao, linh khí dồi dào, có thể bảo hộ chủ nhân, mang lại phúc khí.
Không hiểu nổi, Pháp Hải khi ấy đã dùng thứ phù chú thiếu đạo đức gì mà khiến chiếc vòng phát huy sức mạnh, suýt nữa lấy mạng ông ta…
Mặc Thiên sắp xếp lại những gì Sở Dương vừa kể.
Cô suy nghĩ một lúc rồi hỏi:
“Pháp Hải đã nói gì với cậu? Nguyên văn ấy.”
Lúc trước Sở Dương không muốn Cố Bạch Dã nghe được, nên mới kéo Mặc Thiên ra chỗ khác.
Giờ Mặc Thiên hỏi, cậu không thể không kể.
“Tôi không nhớ rõ lắm từng câu từng chữ, đại khái là như thế này: ‘Chỉ có âm dương mới hòa hợp được, trái cấm không nên nếm thử. Đại đạo từ bi, bản đạo Pháp Hải đến để giúp các người nhận rõ lòng mình, tuổi trẻ chớ đi vào đường lầm lỡ. Phúc sinh vô lượng Thiên Tôn.’”
Mặc Thiên nghe xong, im lặng suy nghĩ một lúc lâu, rồi liếc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/2729721/chuong-255.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.