Chờ Tô Viễn thu hồi chuông quỷ, Dương Gian lúc này mới thật
cẩn thận lại gần, cảnh giác nhìn chằm chằm vào túi của mình, rồi
giơ tờ giấy da người trong tay lên.
"Thứ này..."
"Cho cậu", Tô Viễn bình tĩnh nói: "Lân đầu gặp mặt, đi tay không
thì không tốt lắm, đúng lúc tặng thứ này cho cậu, thời điểm mấu
chốt có lẽ có thể phát huy tác dụng. Nhưng tôi phải nhắc nhở cậu
một câu, phàm là sử dụng vật phẩm linh dị đều có cái giá của nó,
chúng nó có một bộ phận lệ quỷ, cho nên cậu phải sử dụng cẩn
thận."
Dương Gian trầm ngâm gật đầu, giờ phút này, anh ta nhớ tới sự
khác thường của Phương Kính và cuộc đối thoại ban đầu với Chu
Chính, giống như hiểu được cái gì đó.
Sau đó anh ta liền nghe Tô Viễn nói: "Người còn sống trong quỷ
vực này không nhiều lắm, tôi đoán rằng chỉ có mấy người chúng
ta, cậu muốn đi ra ngoài sao?”
Nghe Tô Viễn nói như vậy, Dương Gian nhất thời phản ứng lại,
bây giờ rời khỏi quỷ vực mới là chuyện quan trọng nhất, hiện tại
không phải mình đang phát sâu làm cách nào để có thể rời khỏi
quỷ vực sao, đúng lúc có thể hỏi Tô Viễn.
Thời gian hắn trở thành ngự quỷ giả lâu hơn, cũng biết nhiêu thứ
hơn mình, nhất định sẽ có biện pháp.
"Cái gì, biện pháp rời khỏi quỷ vực? Cậu không biết?"
Thối ca ơi Thối ca, đã nói cậu là đùi lớn của tôi, sao bây giờ có
cảm giác tôi trở thành đùi lớn của cậu vậy.
Tô Viễn tặc lưỡi, xem ra chờ Dương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-tai-khung-bo-song-lai-danh-dau/1786319/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.