Tĩnh Bảo từng gặp người càn rỡ, nhưng chưa từng thấy ai càn rỡ như tên nhóc này, thật muốn đá cho hắn một cú bay ra ngoài.
Vẻ mặt nàng giận dỗi, khiến Lục Hoài Kỳ nhìn đến ngây dại.
Chết tiệt thật!
Sao tên thư sinh phương Nam này lại có ngũ quan tinh xảo đến vậy?
Lầu Tùng Hạc là tửu lâu sang trọng nhất kinh thành, bảng hiệu do chính tay Thái tử đề chữ, lập tức toát ra khí chất cao quý hơn người.
Ba người xuống kiệu, còn chưa kịp bước vào cửa thì đã nghe một nữ tử cất giọng hát theo, tiếng hồ cầm vang lên réo rắt.
Tĩnh Bảo nghe qua, thấy quen tai.
“Bài hát này là khúc của vùng Nam ta đấy!”
“Chủ của Lầu Tùng Hạc là người phương Nam mà.” Ngô tỷ phu cười nói.
“Nghe nói kỹ nữ ở đây đều là ‘ngựa gầy’ mời từ Dương Châu tới, vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, chẳng khác gì tiên nữ trên trời!”
Lục Hoài Kỳ nháy mắt với Tĩnh Bảo, ra vẻ ngầm báo: hôm nay tỷ phu mời khách, biểu đệ hưởng lộc rồi đấy.
Tĩnh Bảo còn biết nói gì?
Tên này cứ tự nhiên như ruồi, khiến đầu nàng muốn nổ tung.
Nàng bèn làm bộ không thấy, lẳng lặng theo Ngô tỷ phu bước thẳng lên lầu hai.
“Tiểu Thất, chờ ta với nào!”
Lục Hoài Kỳ đuổi theo sau.
…
Tầng một Lầu Tùng Hạc là đại sảnh, tầng hai là các nhã gian, tầng ba mới là nơi các nhân vật quyền quý vui chơi giải trí.
Một hàng cửa sổ hoa văn hình thoi được chống gậy tre mở hé, bên cửa có một nam tử đang ngồi,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2904451/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.