Lúc này, Cố Trường Bình đang ngồi trước bàn đọc bài thi.
Thẩm Trường Canh ngồi phía dưới, cầm một bài thi lên cười nhạt: “Không ngờ được, cái tên khốn Thạch Thuấn đó mà cũng học thuộc Tứ Thư Ngũ Kinh.”
Cố Trường Bình ngẩng đầu: “Thạch thượng thư vốn xuất thân thư hương môn đệ, có gốc tích khoa bảng. Hai đứa con ông ta ngày ngày lớn lên trong gia đình thi lễ danh môn như thế, thì có thể kém cỏi tới đâu được chứ ?”
“Ta nhổ!”
Thẩm Trường Canh mắng một tiếng: “Đừng nói với ta mấy chuyện thư hương gì đó, toàn là thứ dơ tai bẩn mắt, cả ổ súc sinh thì đúng hơn, hèn hạ!”
Cố Trường Bình nhấc mí mắt nhìn y một cái, đưa tay nhận bài thi, đọc kỹ một lượt, rồi dùng bút chu phê chữ “Nhị đẳng”.
“Ngươi nói đúng, văn chương thì trau chuốt, nhưng phẩm hạnh kém, chung quy khó thành đại khí. Cho ‘nhị đẳng’ cũng xem như nể mặt Thạch thượng thư rồi.”
Nể cái rắm ấy!
Thẩm Trường Canh tức tối nghĩ.
Y tiện tay cầm một bài thi khác lên xem, vừa nhìn tên, cơn giận tiêu tan, cười ầm lên.
“Tiền Tam Nhất? Cái tên gì thế không biết?”
“Có lẽ là con trai của Tiền thị lang.”
Cố Trường Bình khựng lại chốc lát, rồi nói tiếp: “Một sinh hai, hai sinh ba, ba sinh vạn vật, vạn vật quy nguyên mới là chân lý. Cái tên này đặt cũng có ý nghĩa đó chứ. Không biết bài văn viết thế nào?”
Thẩm Trường Canh vừa xem vừa gật gù: “Tiền thị lang thì chỉ biết chui đầu vào tiền, nhưng con trai ông ta lại không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2904457/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.