Người phục vụ bưng khay lên, lật đật đi tới bàn kia để truyền lời.
Khóe mắt Tĩnh Bảo liếc theo, vừa khép bắt gặp ánh nhìn từ hai huynh đệ nhà họ Thạch đang nhìn về phía mình. Ba người, sáu con mắt, giao nhau giữa không trung, tóe ra tia lửa, khiến cho tim của Ngô Thành Cương cũng phải run lên thon thót.
Huynh đệ họ Thạch mang rượu tới, rõ là có ý, rượu mời không uống thì phải uống rượu phạt”!
Mà cậu em vợ thì đáp lại bằng một đĩa giò heo, bóng gió mỉa mai hai người họ còn chẳng bằng súc sinh.
Tặc tặc tặc!
Không hổ là người có thể vào Quốc Tử Giám, đầu óc này thật linh hoạt! Lần đầu tiên, Ngô Thành Cương nghiêm túc đánh giá Tĩnh Bảo!
Đúng lúc ấy, từ hậu trường bước ra hai thiếu niên, tầm mười mấy tuổi, mặt mày tuấn tú, môi còn thoa son.
Hai người họ tiến đến bàn của huynh đệ họ Thạch, nhào vào lòng hai người, một kẻ rót rượu, một kẻ gắp thức ăn, thân mật không thể tả.
Ngô Thành Cương hạ thấp giọng nói: “Hai huynh đệ này kiếp trước chắc là hòa thượng chuyển kiếp, đời này nam nữ đều ăn. Hai tiểu đồng kia là tình nhân của họ, còn giấu sau lầu hai một cặp tỷ muội nữa. Nghe nói người chết trong tay họ, nam nữ cộng lại, không ít hơn mười người.”
Lục Hoài Kỳ nghe xong, tức đến mức gân xanh trên trán nổi lên.
Tĩnh Bảo nhớ tới đôi chân trắng đẫm máu kia, lòng thắt lại, khẽ nói: “Tỷ phu, chỗ này dơ bẩn lắm, sau này đừng đến nữa.”
Ngô Thành Cương lắc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2904462/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.