Chính viện, trong phòng.
Chu ma ma định nói lại thôi.
Triệu thị gắng gượng ngồi dậy, nghiêm giọng: “Nói đi, những gì điều tra được, nói hết ra cho ta.”
Mặt Chu ma ma đỏ bừng, kể lại sơ lược sự việc.
Triệu thị nghe xong thì trợn tròn mắt, một hơi nghẹn nơi cổ họng, không lên cũng chẳng xuống được.
Chu ma ma vội vàng tiến lên vỗ lưng giúp bà thuận khí, khuyên nhủ: “Phu nhân, lúc này không phải lúc để tính toán. Việc cấp bách là phải nghĩ cách che đậy chuyện này.”
“Ôi trời đất ơi!”
Triệu thị hít sâu một hơi, trán nổi đầy gân xanh.
Chuyện con dâu tư thông với chồng mình, sao bà lại không biết? Chẳng qua là giả vờ điếc, làm như không thấy mà thôi. Không chỉ giả vờ, bà còn phải nghĩ đủ mọi cách để giúp chúng che giấu.
Bằng không mà truyền ra ngoài, đừng nói cả Nhị phòng mất mặt, đến chính bà cũng sẽ bị thiên hạ mắng cho không ngẩng đầu lên nổi.
Chính vì thế, bà hận Đỗ thị thấu xương, nhưng lại sợ chồng sinh nghi, đành lấy cớ Đỗ thị không con để làm bài.
Chu ma ma khẽ nói: “Nếu bà cho phép, lão nô thấy người không còn nữa thì cũng là chuyện tốt, còn hơn một ngày nào đó...”
Ánh mắt độc địa của Triệu thị quét tới, Chu ma ma sợ hãi lập tức ngậm miệng.
Triệu thị gắng nén cơn giận ngùn ngụt trong lòng, trấn tĩnh nói: “Phát tang đi, lập linh đường.”
“Vâng.”
Chu ma ma cúi đầu lui xuống, trong mắt ánh lên tia đắc ý. Việc này mà lo xong, túi bà chắc chắn sẽ căng đầy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2904508/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.