Một lúc lâu, Tĩnh Bảo vẫn chưa thể hoàn hồn sau nụ cười kinh hãi kia của Cố Trường Bình.
Chiều tối, A Man trở về sau khi dò la tin tức, nói rằng nhà họ Triệu đã thả Hỉ Nhi và mấy người kia ra, giờ đang cùng Đại gia thức đêm canh linh đường, vợ chồng song toàn.
Nghe vậy, Tĩnh Bảo an tâm dẫn Nguyên Cát đến Quốc Tử Giám học.
Việc hành động trong đêm, nàng đã bàn đi tính lại với hai huynh đệ Sử Minh, Sử Lượng không biết bao nhiêu lần.
Ba khắc sau giờ Tý bắt đầu hành động, đó là lúc con người buồn ngủ nhất. Hỉ Nhi và mấy người kia mượn cớ đi nhà xí rời linh đường, Sử Minh và Sử Lượng mỗi người cõng một người, trèo tường rời khỏi Tĩnh phủ.
Đại tỷ có một căn nhà nhỏ hai dãy tại kinh thành, có thể tạm thời ẩn náu ở đó.
Trời vừa sáng, xe ngựa sẽ chở họ rời khỏi kinh thành, đi thẳng về phương Nam.
Triệu thị phát hiện hai người mất tích, ngoài việc chó cùng rứt giậu thì căn bản không dám báo quan. Một khi báo quan, sự việc sẽ không thể giấu diếm được. Huống hồ chiều tối hôm ấy, nàng đã vào Quốc Tử Giám, thế nào cũng không nghi ngờ đến đầu nàng được.
Mộ tổ Tĩnh gia đặt tại phủ Lâm An, Đỗ thị là chính thất của Tĩnh gia, sau bảy ngày quàn linh cữu sẽ do Tĩnh Vinh Tuyên hộ tống đưa linh cữu về phủ Lâm An an táng.
Đến lúc ấy, Triệu thị cùng hai người con trai và con dâu khác cũng phải theo về, chuyện hai a hoàn kia
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2904512/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.