“Đại nhân, Cố đại nhân, xin đợi một chút!”
Cố Trường Bình vén rèm kiệu, thấy một nha hoàn mặt tròn trĩnh, là A Man người hầu thân cận của Tĩnh Bảo.
A Man thở hổn hển, đưa hộp đựng đồ ăn tới: “Đại nhân, đây là lễ mà nhà ta Thất gia gửi tặng ngài, mời ngài nếm thử.”
“Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo!” người đứng hầu kiệu là Tề Lâm lầm bầm.
A Man bĩu môi, giọng lanh lảnh: “Nô tỳ cũng ngại mấy kẻ tiểu nhân suy bụng ta ra bụng người, nên mới nhắc nhở gia nhà ta. Gia nhà ta nói, một ngày là tiên sinh, cả đời như cha, mang chút đồ ăn đến dâng cha già, có gì sai chứ?”
Tề Lâm: “…”
Cha già: “…”
Cố Trường Bình: “Tên ngươi là gì?”
“Nô tỳ tên là A Man!”
“Đi theo Tĩnh Bảo bao nhiêu năm rồi?”
“Nô tỳ từ nhỏ đã hầu hạ bên cạnh gia và công tử.”
Cố Trường Bình nhìn A Man: “Quả là một nha hoàn tận tâm. Thay ta cảm ơn Thất gia nhà ngươi, hắn có phúc lắm.”
A Man sửng sốt, dường như vừa nghĩ đến điều gì, khuôn mặt lập tức đỏ ửng, vội nhét hộp đồ ăn vào tay Tề Lâm rồi bỏ chạy như trốn.
“Gia, ngài xem con bé kia…”
“Nó còn biết xoa bóp cho Thất gia, ngươi biết không?”
Tề Lâm ngửa mặt than trời.
Tiêu đời rồi! Gia nhà hắn yêu ai yêu cả đường đi lối về, ngay cả nha hoàn người ta cũng khen lấy khen để, thế này thì còn biết làm sao?
Cố Trường Bình gắp một miếng điểm tâm trong hộp lên, nhai vài miếng, lông mày giãn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2904523/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.