Một lúc sau, Tĩnh Bảo lại lén lút ngồi dậy nhìn ra ngoài. Thấy vẻ mặt Phác Chân Nhân nổi giận đùng đùng, nàng bèn nghịch ngợm lắc mạnh thuyền vài cái.
Phác Chân Nhân làm sao còn ngồi yên được, nhảy nhót như con rận bên bờ hồ.
Cứ nhảy đi, cứ nhảy nữa đi!
Tốt nhất là tức chết đi cho rồi!
Lắc đến mệt, Tĩnh Bảo nằm ngửa trong thuyền suy tính bước tiếp theo. Giá như lúc này có người lạ nào đó đến thì hay biết mấy, Phác Chân Nhân sợ chuyện lớn sẽ rút lui ngay.
Sẽ có ai tới chăng?
“Gia, Thất gia! Thất gia người ở đâu?”
Là A Nghiễn!
Hắn trở lại rồi!
Tĩnh Bảo bật dậy, nước mắt rưng rưng cảm động, trong lòng thầm nghĩ ông trời vẫn chưa tuyệt đường người tốt.
“A Nghiễn! A Nghiễn, ta ở đây!”
Phác Chân Nhân thấy có người tới, biết không xong rồi, trong bụng mắng thầm, hôm nay xem ra không làm được gì, bèn vội vã rút lui.
Hắn giận dữ trừng mắt nhìn Tĩnh Bảo, rồi tức tối xoay người rời đi. Đám thị vệ thấy chủ nhân đi rồi cũng lần lượt từ dưới hồ bò lên, theo hắn chuồn mất.
Tĩnh Bảo vốn định vẫy tay tiễn biệt, nhưng nghĩ tới chuyện đừng chọc giận cái tên họ Phác kia thêm nữa, đành nhịn vui mừng lại, chỉ lớn tiếng gọi: “A Nghiễn! Ta đang trên hồ, mau tới đây!”
A Nghiễn lập tức lao xuống hồ, bơi tới bên thuyền.
“Gia, sao người lại ở trên thuyền?”
“A Nghiễn, sao ngươi lại về rồi?”
Hai người đồng thanh thốt lên, Tĩnh Bảo thở dài: “Chuyện này nói sau, ngươi mau nghĩ cách đưa thuyền vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2904527/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.