Tĩnh Bảo theo phản xạ quay đầu nhìn, cách đó mấy trượng có một kỵ sĩ đang cưỡi ngựa lao tới như tên rời cung.
Nàng sợ hãi lùi lại, không ngờ Lục Hoài Kỳ lại bất ngờ đưa tay kéo nàng một cái, thân thể chao đảo vài lần, nàng ngửa mặt ngã nhào vào người Lục Hoài Kỳ.
Ngay khoảnh khắc ấy, Lục Hoài Kỳ dang tay đỡ lấy nàng.
Bịch…
Cơn đau mà nàng tưởng tượng không hề xuất hiện, trái lại, Tĩnh Bảo cảm thấy th*n d*** mềm mềm, vừa định thần lại, lông tơ khắp người nàng dựng đứng cả lên.
Lưng nàng đang tựa lên người Lục Hoài Kỳ.
Mà hai tay của Lục Hoài Kỳ... lại trúng ngay hai bên ngực nàng.
Một tư thế như xếp chồng người lên nhau.
Tĩnh Bảo giận điên người, hất tay Lục Hoài Kỳ ra, luống cuống bò dậy, chui tọt vào cỗ xe ngựa phía bên kia đường, sau đó đầy phiền muộn cúi nhìn ngực mình, tim đập thình thịch.
Ngực nàng đã được băng lại bằng vải trắng!
Chắc hắn không phát hiện ra gì đâu nhỉ!?
Tĩnh Bảo vội đưa tay lên ngực mình, bóp thử một cái vẫn hơi nhô lên...
Cô r*n r* một tiếng, ngã vật ra trong xe, chẳng còn chút khí thế như khi nãy mắng mỏ Ngô tỷ phu khi nãy.
Tên cưỡi ngựa đáng chết kia, không thể chậm lại một chút sao!?
Tĩnh Bảo bực bội đập trán, ôm sầu một mình.
Lúc này Lục Hoài Kỳ đang ngồi dưới đất, nhìn đôi tay của mình, trong lòng cũng rối bời trăm mối.
Mềm mềm?
Nhô lên?
Tuyết Thanh chạy tới: “Gia, gia, ngài có bị thương ở đâu không?”
“Hả?”
Lục Hoài
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2904542/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.