"Thèm rồi?" Cố Trường Bình trở lại thực tại.
Tĩnh Bảo bị tiên sinh nhìn thấu tâm tư, thầm nghĩ mình không phải thèm, mà là đói.
Dạo này trời lại nóng, trong phủ bận rộn, ăn uống không ngon miệng, bữa tối chỉ húp vài thìa cháo.
"Ăn được không ạ?" nàng hỏi ngược lại.
Cố Trường Bình gật đầu, mắt nhìn ra mặt hồ.
Tĩnh Bảo nhón lấy một miếng, bỏ vào miệng.
Dù là món bánh của người chèo thuyền chuẩn bị để đãi khách, nhưng hương vị rất ngon, nàng còn nhận ra mùi thơm của hoa quế.
Cố Trường Bình liếc thấy nàng nhai chậm rãi, đôi má phồng lên, âm thầm lấy thêm một miếng, ăn một cách thích thú, không khỏi giơ tay rót đầy trà vào chén.
"Uống chút nước đi, kẻo nghẹn."
Tĩnh Bảo đang thấy khô miệng, cầm chén trà lên uống một hơi cạn sạch. Uống xong, nàng mới chợt nhận ra chén trà này đặt ở bên cạnh tiên sinh, có lẽ là của tiên sinh.
Sau khi nhận ra điều này, nàng như gặp phải chuyện kinh khủng, “vút" một cái đứng bật dậy. Cố Trường Bình nhanh tay lẹ mắt, lập tức giữ vai Tĩnh Bảo lại.
"Ngồi xuống, rơi xuống hồ không phải chuyện đùa đâu."
Tĩnh Bảo: "..."
"Hự!"
Tĩnh Bảo chỉ cảm thấy tê dại khắp người, miệng hé ra, nấc cụt một cái.
"Hự!"
"Hự!"
"Hự!"
Nàng xấu hổ đỏ mặt tía tai.
Uống trà của tiên sinh, rồi còn nấc cụt trước mặt tiên sinh…
Mất mặt, mất hết cả mặt mũi rồi!
Đúng lúc đó, có cơn gió hồ thổi qua, tà áo của Cố Trường Bình lay nhẹ. Không biết từ lúc nào, khóe môi hắn đã nở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2904584/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.