Lan Tâm liếc nhìn đồng bọn, thấy ai cũng khẽ gật đầu, bèn cười nói: “Lan Tâm đi gọi người ngay đây.”
Lúc rời đi, hắn ta còn không quên tiện tay lấy luôn tờ ngân phiếu trên bàn.
Những vị khách đến từ Kinh thành này đúng là ngốc, chỉ đổi người rót rượu mà tốn đến từng đó bạc, thật là hời cho bọn họ.
Khi người vừa đi khỏi, Cố Trường Bình bỗng nhiên ho mạnh một tiếng, Cố Dịch đứng phía sau lập tức chắp tay: “Thưa gia, ta cần đi vệ sinh.”
Đó là tín hiệu báo rằng hắn muốn đi thăm dò tình hình.
A Nghiễn nhớ đến lời dặn của gia trên đường đi, bèn nói: “Ta cũng cần đi!”
Cố Dịch liếc nhìn hắn một cái, trong bụng nghĩ người này tay chân cũng khá nhanh nhẹn, có thể đi cùng.
Thế là hắn Cố Dịch cáu kỉnh nói: “Lạ thật, ngươi cũng bắt chước, ngay cả đi tiểu cũng phải cùng nhau cho vui sao?”
A Nghiễn lanh lợi trả lời: “Nói nhiều làm gì, đi không?”
Cố Dịch: “Đi!”
Hai người vừa rời đi không lâu thì từ bên ngoài vang lên tiếng cười nói, cửa phòng kẽo kẹt mở ra.
Tĩnh Bảo vừa ngẩng đầu lên, như bị ai đó giáng cho một cú, mắt nàng tròn xoe suýt rơi xuống đất.
Người đàn ông đi đầu có khuôn mặt ngọc ngà, mái tóc đen bóng, đôi mắt dài hơi xếch, nụ cười nơi mắt chưa mở hết đã khiến người ta mê mẩn, là Cao mỹ nhân.
Cao mỹ nhân cũng khựng lại, ánh mắt nhanh chóng quét qua một lượt căn phòng, rồi như cánh bướm vui vẻ bay vút đến bên cạnh Cố Trường Bình,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2904585/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.