Thân thể của Tĩnh Bảo ngày một khá lên.
Gần đây, lớp máu khô nơi vết thương dần bong ra, da non cũng bắt đầu mọc lên.
Vùng da non ấy ngưa ngứa, nàng thường chẳng nhịn được mà gãi, bị Lý Mẫn Trí ngăn lại.
Lý Mẫn Trí lấy ra một loại thuốc Tô Lục từ trong rương, bôi lên vết thương mát lạnh, nghe nói còn không để lại sẹo.
Tĩnh Bảo thì vốn chẳng mấy quan tâm có sẹo hay không, điều nàng để tâm nhất là tin tức trong kinh thành. Ngày nào cũng năn nỉ nỉ non với nương nương, xin nàng sai người đi dò hỏi.
Ban đầu Lý nương nương từ chối, nhưng không chịu nổi cái miệng lanh lợi của Tĩnh Bảo, ngày ngày dây dưa không dứt, cuối cùng cũng sai tâm phúc vào kinh tìm hiểu.
Những gì dò được, tin nào cũng khiến người ta kinh hãi. Khi nghe đến Tào phủ bị tịch biên, Tào Minh Khang bị tống giam, nàng sững người, đến nửa lời cũng chẳng thốt nên.
Lý nương nương ngồi bên thở dài: “Ngay cả hoàng đế mà hắn cũng dám giết, bị xử như vậy là đáng kiếp. Nhưng tịch biên xong thì phát hiện ra gì?”
“Bẩm nương nương, tiểu nhân chỉ xin kể một việc. Dưới giường của Tào Thủ phụ, toàn bộ đều lát bằng từng khối từng khối kim tệ. Chỉ riêng vận chuyển đống kim tệ ấy Cấm vệ quân đã dùng đến năm chiếc xe ngựa, còn chưa tính đến vàng bạc châu báu, thư họa cổ vật.”
Lý nương nương trợn tròn mắt: “Thật là quá tham.”
“Chẳng phải vậy sao!”
Tâm phúc thở dài: “Giờ trong triều ai cũng lo lắng bất an, vừa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2904661/chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.