Cố phủ, thư phòng.
Đoạn Cửu Lương tháo mặt nạ, bước vào bên trong.
“Thiếu gia, nô tài đã đến viếng mộ Lục gia và những người khác, giờ muốn tranh thủ đêm khuya quay về.”
“Cũng được.” Cố Trường Bình đặt bút xuống.
“Thiếu gia, hôm nay ta đã tính toán một ngày, chỉ dựa vào thu nhập trên đảo thì e là khó làm nên việc lớn. Chúng ta vẫn cần nghĩ cách khác để kiếm tiền.”
Cố Trường Bình bước lại gần hắn: “Ta cũng nghĩ vậy, chỉ là nhất thời chưa nghĩ ra được chủ ý tốt, việc này cần bàn tính lâu dài.”
“Vâng.”
“Ta tiễn ngươi.”
Hai người bước ra khỏi thư phòng, Đoạn Cửu Lương đeo mặt nạ lại. Hắn là người dễ xúc động, nghĩ đến việc khó khăn lắm mới gặp được, giờ lại phải chia tay, mũi bỗng cay xè.
Cố Trường Bình vỗ vai hắn: “Đợi khi việc thành, ta sẽ đến sống lâu dài ở đảo Mỹ Nhân.”
“Đến lúc đó, lão nô sẽ đích thân hầu hạ thiếu gia.”
Đoạn Cửu Lương quỳ xuống, dập đầu ba cái thật mạnh, rồi cùng đám thị vệ biến mất trong màn đêm.
Người vừa rời đi, Tề Lâm đã hấp tấp chạy đến.
“Gia, gia… Tĩnh Thất gia đến rồi!”
Cố Trường Bình giật mình: “Đến lúc nào?”
Tề Lâm: “Qua canh tư một khắc rồi.”
Cố Trường Bình: “Muộn thế rồi, nàng đến làm gì?”
“Hừ.” Tề Lâm hừ lạnh, thở ra một hơi:
Chuyện này mà còn không rõ sao?
Một ngày không gặp, như cách ba thu.
Nhớ người thôi mà!
Ngay lúc bước vào Cố phủ, Tĩnh Bảo đã bắt đầu hối hận.
Lúc này đang đứng trong thư phòng, sự hối hận của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2904689/chuong-254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.