Ngực phập phồng trong thoáng chốc, Tĩnh Bảo dậm chân, thầm nghĩ: Ngươi đã không sợ vị hôn thê tương lai để bụng, thì ta đây cũng chẳng cần bận tâm làm gì.
Lúc này, Cố Trường Bình đã ngồi trong xe ngựa, tay dài chân dài, chiếm gần nửa khoang xe.
Tĩnh Bảo bò vào, không dám ngồi gần hắn, đành co người lại một góc.
Mắt chẳng biết nên nhìn vào đâu, ngẩng đầu không xong, cúi đầu cũng chẳng ổn, nàng bèn nhắm mắt lại, giả vờ chợp mắt, dứt khoát chọn cách "mắt không thấy, lòng không phiền".
“…”
Nàng đúng là lấy bất biến ứng vạn biến.
Cố Trường Bình nheo mắt lại, theo phản xạ định châm chọc nàng vài câu, môi đã mấp máy nhưng cuối cùng lại nuốt hết vào trong.
Hắn lấy cớ Thái y bận việc để đưa đứa bé tới tiệm thuốc là vì Tô Bỉnh Văn, mà nàng thì có khác gì? Tĩnh gia rõ ràng có lang trung quen thân cơ mà.
Mục đích nàng tới đây, e rằng là để xem thử dáng dấp của người con gái đang bàn chuyện hôn sự với hắn ra sao.
Xe ngựa lăn bánh.
Trong xe tối tăm và yên ắng.
Hai luồng hơi thở hòa nhịp, thời gian dường như ngưng đọng. Đúng lúc ấy, Tĩnh Bảo nghe thấy tiếng động.
Là hắn đang rót trà uống nước.
Trên bàn nhỏ chỉ có một chén trà.
Là của nàng.
Ục ục… Nước trôi vào môi hắn, lướt qua đầu lưỡi, men theo cổ họng mà chảy xuống.
Yết hầu nhấp nhô lên xuống, là một nét xuân sắc mười phần sinh động.
Tĩnh Bảo cảm thấy vành tai mình như muốn bốc cháy. Sợ bị hắn phát
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2904694/chuong-259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.