Bên này, bốn người vừa bị mắng cho một trận té tát, cúi đầu ủ rũ leo lên xe ngựa. A Nghiễn đích thân cầm cương, phóng thẳng về phía Quốc Tử Giám.
Uông Tần Sinh cụp mắt xuống: “Ta cảm thấy bọn họ chẳng cần tụi mình an ủi gì cả.”
Tiền Tam Nhất: “Chỉ là cười gượng thôi, trong lòng chắc chắn đang buồn lắm!”
Từ Thanh Sơn: “Các ngươi có thấy tên nhãi Cao Triều đó càng ngày càng kiêu ngạo không?”
Uông Tần Sinh: “Có thấy.”
Tiền Tam Nhất: “Mọi chuyện đều do hắn mà ra, hắn còn mặt mũi làm càn à?”
Từ Thanh Sơn: “Lần sau mà hắn còn mở miệng mắng ẻo lả này nọ, ta cho nó ăn đấm. Này, ẻo lả, ngươi đừng sợ. Ẻo lả… Ẻo lả?”
“À?”
Tĩnh Bảo ngơ ngác ngẩng đầu lên: “Ngươi vừa nói gì?”
“…”
Từ Thanh Sơn hỏi: “Ngươi đang nghĩ gì vậy?”
Tĩnh Bảo vội lắc đầu: “Không có gì. Lát nữa chúng ta vào trong kiểu gì?”
Từ Thanh Sơn: “Leo tường chứ sao!”
Tiền Tam Nhất: “Chứ ngươi còn cách nào hay hơn chắc?”
Uông Tần Sinh: “Thanh Sơn ca đã bảo võ sinh đứng sẵn bên kia tường tiếp ứng rồi!”
“Ồ, ồ!”
Tĩnh Bảo tựa vào thành xe, nhắm mắt lại: “Đến nơi thì gọi ta. Ta chợp mắt một lát. Hai hôm nay không ngủ được, mệt chết đi được.”
Bảo là buồn ngủ thì cũng chỉ là cái cớ. Thực ra trong lòng rối như tơ vò.
Cảm giác có quá nhiều điểm mù chưa được sáng tỏ, ví dụ, sau khi nàng say thì rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Cố Trường Bình thật sự hận Phác Chân Nhân đến vậy sao?
Vì sao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2904719/chuong-284.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.