Chỉ trong thoáng chốc, toàn thân Tĩnh Bảo như rơi vào trạng thái vô niệm, lý trí vụt tắt. Nàng quay người lại, ngơ ngác nhìn hắn, nửa chữ cũng không thốt nên lời.
“Sao tay lạnh thế này?” Hắn hỏi.
“…”
Tĩnh Bảo lúc này mới giật mình, nhận ra tay mình vẫn đang nằm trong tay hắn, hoảng hốt như bị bỏng, lập tức rụt tay lại.
Cố Trường Bình thấy tay trống không, không nhịn được bật cười, nói: “Đưa tay đây.”
Khi hắn cười, mày mắt tuấn tú rạng rỡ như gió xuân. Tĩnh Bảo cuống lên lắp bắp: “Làm… làm gì chứ?”
“Giúp ngươi sưởi tay.”
“…”
Cố Trường Bình nắm lấy tay nàng, áp vào giữa hai bàn tay mình, nhẹ nhàng xoa xoa.
“Chờ… chờ đã…”
Mặt Tĩnh Bảo đỏ bừng như than hồng, máu sôi ùng ục nơi lồng ngực.
Hắn… sao hắn lại có thể nắm tay nàng, không chịu buông ra chứ!
Như vậy… như vậy thật không hợp quy củ!
Nhưng Cố Trường Bình lại không có ý định buông tay, tay nàng bị hắn lật tới lật lui trong lòng bàn tay… tay hắn càng lúc càng ấm, tay nàng cũng vậy.
Sau lưng hai người, Tề Lâm và A Nghiễn mỗi người đều giơ tay che mắt.
Một người thì nghĩ: Tĩnh Thất đối với gia như vậy cũng coi là có tình có nghĩa, vì xấp ngân phiếu này, ta nhịn!
Một người lại nghĩ: Thất gia ơi Thất gia, ngài mau rút tay lại đi! Nam nữ thụ thụ bất thân mà!
“Bàn tay này là ai đánh?” Cố Trường Bình chợt nhận ra điều gì, lật tay Tĩnh Bảo lên, sắc mặt lạnh đi.
“Là Tịch tiên sinh đánh, chỉ ba cái thôi,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2904722/chuong-287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.