Cao Triều lúc này không có mặt ở Cố phủ, mà đang quỳ phạt suốt đêm trong từ đường Cao phủ. Vừa mới tắm rửa thay áo quần xong, định tranh thủ chợp mắt một lát rồi mới sang Cố phủ.
Vừa bước ra khỏi phòng rửa mặt, vừa ngẩng đầu lên đã thấy mẹ mình đang ngồi nơi mép giường đất, ánh mắt sâu lắng nhìn về phía hắn.
Cao Triều đi tới, chợt không biết nên mở miệng thế nào, đành rủ mắt cúi đầu xuống.
Trên đời này, ngoài Cố Trường Bình ra, vẫn còn có người khiến hắn sợ hãi.
Là người trước mắt đây.
Trưởng công chúa chau mày nhìn con trai: “Con có biết tại sao ta bắt con quỳ phạt không?"
"Vì nhà họ Vương?"
"Nhà họ Vương?" Trưởng công chúa bật cười nhạt một tiếng: “Từ xưa tới nay, hoàng hậu bị phế truất nhiều không đếm xuể, nhưng có mấy ai phế được thái hậu? Hai mươi năm trước, ân sủng của Cố phủ còn lớn hơn nhà họ Vương bây giờ gấp trăm lần. Ta chưa từng đặt nhà họ Vương vào mắt."
Cao Triều động tâm: “Chẳng lẽ là vì Phác Chân Nhân?"
"Phác Chân Nhân trông có vẻ không quan trọng, nhưng lại liên quan đến quốc gia, đến đại Tần. Năm xưa Cố Thái hậu đối xử với ta không tệ, hai vị tiểu thư nhà họ Cố vào cung học cùng ta, là bạn thân khuê phòng. Nhưng dù tốt đến đâu, cũng không thể hơn được tiên đế."
Trưởng công chúa hờ hững nói: “Nhà họ Cố thế lực hưng thịnh như mặt trời ban trưa. Nếu tiên đế không động vào họ, thiên hạ này sớm muộn gì cũng đổi họ thành họ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2904724/chuong-289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.