“Ngươi nhất định đang nghĩ: người này th*m nh*ng ngần ấy tiền, đáng đời lắm!”
Ôn Lư Dụ nheo mắt nói: “Người thanh liêm thì sống không lâu trong quan trường đâu.”
Sắc mặt Tĩnh Bảo lập tức thay đổi: “Nếu theo huynh nói, vậy thì thiên hạ này chẳng có quan tốt sao?”
“Tham cũng có tham lớn, tham nhỏ. Người không tham lấy một hai lượng bạc thì ít lắm, nghìn năm cũng chỉ ra được một hai người. Bằng không sao học trò khắp thiên hạ đều chen chân qua chiếc cầu độc mộc ấy? Là bởi họ biết trong đó có lợi lộc.”
Tĩnh Bảo nhất thời bị hắn nói đến cứng họng.
Ôn Lư Dụ cười tủm tỉm: “Tham, không phải điều chết người nhất trong quan trường. Đứng nhầm phe, theo nhầm người, công cao lấn chủ mới là con đường chết. Ngươi tưởng vị tri phủ Dương Châu mới nhậm chức kia không tham à? Tham y như ai. Hoàng đế chẳng lẽ không biết? Biết chứ. Nhưng vì sao không điều tra, không bắt? Bởi ngài ấy biết, tham quan thiên hạ nhiều không đếm xuể, tra không xuể.”
Tĩnh Bảo ngẩng đầu hỏi: “Vậy vì sao Tân đế lại tra huynh?”
Ôn Lư Dụ cười nhạt, khóe miệng hơi méo đi: “Bởi vì ta ngồi được lên vị trí Tri phủ Dương Châu là nhờ Tào Minh Khang nâng đỡ.”
Quả nhiên vẫn là cái lối mòn “một triều vua, một triều thần tử.”
Tĩnh Bảo lộ ra vẻ đã hiểu rõ.
“Lần này ta tìm ngươi, không chỉ để ôn chuyện. Ta muốn dùng một tin tức, đổi lấy cái đầu óc của ngươi suy nghĩ giùm ta.”
“Ý huynh là gì vậy, Ôn đại ca?”
Ôn Lư Dụ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2904734/chuong-299.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.