Giọng Cố Trường Bình trầm thấp, hơi nhấn mạnh từng chữ: “Tĩnh Văn Nhược, ta góp ba phần cổ phần vào ngân trang!”
“Ơ?” Sắc mặt Tĩnh Bảo chùng xuống, cúi đầu thật thấp.
Cũng đúng thôi, quan hệ giữa hai người họ thân thiết như vậy, nàng còn tự ý quyết định, cư xử chẳng khác gì khách lấn át chủ.
Hu hu, mất mặt quá đi mất!
Cố Trường Bình gắp một đũa thịt dê bỏ vào bát nàng: “Ăn chút gì lót bụng đi. Uống rượu khi đói dễ say lắm.”
“Vâng!”
Tĩnh Bảo cúi đầu, lập tức ngoạm miếng thịt ăn luôn. Nếu lúc ấy nàng ngẩng đầu lên, hẳn sẽ thấy khóe môi Cố Trường Bình cong cong, ánh mắt lặng lẽ cuộn lên một tia dịu dàng không nói thành lời.
Ăn xong một miếng thịt, Tĩnh Bảo kiên cường ngẩng đầu lên: “Nếu tiên sinh đã góp cổ phần thì ta cũng không che giấu nữa. Ôn đại ca, lời tiếp theo, ngươi nghe cho kỹ…”
Thiếu niên ngẩng đầu, đôi môi mỏng mấp máy, ánh mắt trong trẻo.
Cố Trường Bình rất muốn nhéo nhéo gương mặt ấy một cái, nhưng phải cố hết sức mới đè nén được ý nghĩ trong lòng.
Hắn quay đầu đi, nhưng khuôn mặt ấy vẫn cứ lởn vởn trước mắt hắn.
Mỗi biểu cảm, mỗi nụ cười đều in rõ trong tâm trí.
Chữ cuối cùng vừa thốt ra, cả phòng lập tức im bặt.
Một lúc lâu sau, Ôn Lư Dụ thở dài một hơi: “Bảo Huynh đệ, hay là chúng ta kết bái huynh đệ đi?”
Có người thông minh như vậy ở bên cạnh, còn sợ không kiếm được bạc sao?
Tĩnh Bảo híp mắt cười: “Không được rồi, ta đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2904735/chuong-300.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.