Lại thêm một người đến chất vấn đây mà!
Tĩnh Bảo gạt tay A Man ra, nhét khăn tay vào lòng, bước ra khỏi nội thất.
A Man lúc này mới để ý đến chiếc khăn kia.
Mỗi chiếc khăn của gia đều là nàng đích thân may, nhưng cái này nàng chưa từng thấy qua, không phải của gia.
Vậy là của ai?
Gia lại còn nắm chặt đến thế?
Vừa vào phòng, Lục Hoài Kỳ đã bật dậy kêu lên: “Bị đánh rồi à? Ai đánh?”
“Đại tỷ.”
“Đáng đời!” Lục Hoài Kỳ vừa giận vừa xót.
Tĩnh Bảo lùi lại vài bước, run rẩy nhìn nắm đấm nổi gân xanh của hắn: “Biểu ca cũng định đấm ta mấy cái à?”
“Ta là loại người hồ đồ vậy sao?”
Lục Hoài Kỳ tiến lên, rành rọt từng chữ: “Ngươi là ai, ta còn không rõ sao? Tới Tầm Phương Các thì có thể làm gì?”
Tĩnh Bảo: “…”
Lục Hoài Kỳ trầm mặt nhìn nàng: “Thành thật nói xem rốt cuộc là chuyện gì?”
Trong lòng Tĩnh Bảo sợ hãi: “Biểu ca lại không nghi ngờ ta sao?”
Vớ vẩn! Dĩ nhiên là nghi rồi!
Vì chuyện này, hắn đã lén cho Tuyết Thanh canh ngoài Tầm Phương Các mấy ngày liền.
Nhưng sau khi nghe nàng miêu tả, nghi ngờ của hắn cũng tan phân nửa.
Người hoan lạc suốt đêm, mệt mỏi hiện rõ trên mặt.
Còn Tĩnh Bảo, sắc mặt mệt nhọc khác hẳn, đó là kiệt sức cả thể xác lẫn tinh thần.
Huống chi, sự khác thường ắt có điều lạ!
Tiểu Thất nhà hắn là nữ tử, đến nơi đó thì làm được gì?
Dù có vài mỹ nam tử, với tính cách luôn cầu tiến của nàng, chỉ sợ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2904736/chuong-301.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.