Cố Trường Bình không trả lời. Năm đồ đệ, bốn người gặp chuyện, hắn không khỏi trở nên nghiêm trọng hơn vài phần.
“Cố Dịch?”
“Gia!”
“Ngươi đến phủ Định Bắc hầu một chuyến, nếu bọn họ không mở cửa, cứ vượt tường vào, nhất định phải điều tra cho rõ trong phủ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”
“Vâng!”
“Tề Lâm?”
“Gia?”
“Ngươi đi tìm Hầu gia và Tiền Thị lang, gom hết những gì bọn họ dò la được lại cho ta.”
“Rõ!”
“A Nghiễn?”
“Gia?”
“Sau lưng ngươi còn có hai huynh đệ Sử Minh và Sử Lượng, thân thủ không tệ chứ?”
“Đúng!”
“Bảo họ thừa lúc trời tối đến Nhất Phẩm Đường, nghĩ cách tìm cho ra lão chưởng quỹ dẫn đường cho Tĩnh Thất, còn phải điều tra kỹ càng hết thảy chuyện trước kia của Quách Kiều Nhi.”
A Nghiễn: “Vậy còn ta? Ta làm gì?”
Cố Trường Bình đặt mạnh tay lên vai y: “Nhiệm vụ của ngươi là nặng nhất, trà trộn vào Hình bộ, tìm thi thể, từng tấc da tấc thịt trên người xác chết đều phải xem kỹ, rồi về báo lại cho ta.”
Mặt A Nghiễn đỏ ửng: “Rõ!”
…
Giữa đêm tối đen, một người một ngựa phi như bay.
Trước cổng một tòa đại viện năm dãy, Cố Trường Bình dừng ngựa, gõ cửa. Có một tiểu đồng ló nửa cái đầu ra.
“Tìm ai?”
“Thịnh lão đại!”
“Ngươi là…”
“Cố Trường Bình!”
“Mời theo ta!”
Một lát sau, cánh cửa thư phòng đang khóa chặt đột ngột bật mở.
Đèn được thắp sáng, Thịnh Vọng chỉ vào trường kỷ: “Ngồi đi.”
Cố Trường Bình lòng nóng như lửa đốt: “Không cần, ta nói ngắn gọn.”
Thịnh Vọng hơi ngẩn ra, có vẻ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2904777/chuong-342.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.